"Tên mập, có phải cảm thấy vẫn chưa ăn đánh đủ?"
Vẻ mặt của Tô Cảnh Nhạc lạnh như băng, hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi của cậu bé nên có.
Lão Mã trừng mắt với mẹ Mã Tiểu Mạnh một cái: "Cả ngày cô dạy dỗ con mấy thứ này ư? Đúng là mất mặt."
Mẹ Tiểu Mạnh không chịu yếu thế, lập tức cãi lại: "Chẳng lẽ không đúng à? Suốt ngày ông chỉ biết lăn lộn với phụ nữ ở bên ngoài. Ông thành thật nói cho tôi biết có phải người phụ này cũng có một chân với ông hay không?"
“Cô đang nói bậy bạ gì vậy? Người ta có thân phận gì, nếu quả thật có thể qua lại với cô ấy, tôi đã ly hôn với cô từ lâu rồi!"
“Được lắm, ngay cả ly hôn ông cũng đã nghĩ tới rồi, nhất định là có một chân với con hồ ly tinh này. Chẳng lẽ đây là đứa con hoang của các người?"
Mẹ của Tiểu Mạnh chỉ vào Tô Cảnh Nhạc với vẻ mặt dữ tợn.
Khóe miệng Tô Thanh Anh giật giật, cô gặp phải chuyện kỳ quái gì thế này? Đúng là quá chó má.
Cô giáo Mộc đứng bên cạnh thấy vậy cũng nghẹn lời, nhìn dáng vẻ Tô Cảnh Nhạc rồi trông bề ngoài của lão Mã nhà bà ta, trong lòng không tự so sánh được sao?
Tô Cảnh Nhạc trợn tròn mắt, bố ruột của cậu cũng không phải là người xấu như vậy.
"Nói bậy bạ gì đó, còn không mau về nhà, ở bên ngoài đúng là mất hết mặt mũi rồi!"
“Ông cảm thấy tôi làm ông mất mặt, vậy lúc trước còn cưới tôi làm gì? Người ta nói đàn ông có tiền sẽ thay lòng đổi dạ, quả nhiên vậy!"
“Rốt cuộc sao lại thế này? Giải quyết chút chuyện có cần lâu như vậy không?"
Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Hạo Thần vang lên ngoài cửa. Ánh sáng phía sau bị cơ thể anh chặn lại, khiến cả người tỏa sáng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, tại sao Nguyễn Hạo Thần lại ở đây?
Tô Thanh Anh cũng ngạc nhiên, không ngờ người này lại tới đây.
Tô Cảnh Nhạc cũng nhìn anh, nhịp tim hơi tăng nhanh đôi chút.
Đôi chân dài sải bước tiến vào, Nguyễn Hạo Thần để đồ trong tay xuống. Sau đó anh đi tới, trực tiếp bế Tô Cảnh Nhạc lên, kiểm tra vết thương trên khóe miệng cậu bé.
Giọng nói trở nên dịu dàng: "Có đau không?"
Tô Cảnh Nhạc rất phối hợp lắc đầu.
Tô Thanh Anh nhìn cảnh này, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Cô giáo Mộc cũng sững sờ, bố của Tô Cảnh Nhạc là Nguyễn Hạo Thần,
Nguyễn Hạo Thần nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, trên người nháy mắt tỏa ra áp suất thấp.
"Tô Cảnh Nhạc là con trai của tôi, các người có ý kiến gì không?"
Cả gia đình bố người làm trò hề lúc nãy lập tức im lặng, ngây người nhìn Nguyễn Hạo Thần.
"Tôi sẽ lo tiền thuốc men cho con trai bà, nhưng con trai bà đã làm tổn hại tới thanh danh của con trai tôi, xúc phạm đến nó. Nếu như việc này gây ảnh hưởng nhất định đến tâm lý của nó, tập đoàn Nguyễn Thị sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Ngoài ra, tập đoàn Nguyễn Thị sẽ kiện các người bồi thường tổn thương tâm lý cho con trai tôi. Các vị có thể mời luật sư giỏi, để xem bào chữa như thế nào trước đoàn đội luật sư của tập đoàn chúng tôi!"
Tất cả mọi người: “…”
Lão Mã đổ mồ hôi, kiện cáo với tập đoàn Nguyễn Thị có khác gì tự mình tìm chết đâu?
Đừng quên, tập đoàn Nguyễn Thị là nơi hội tụ nhân tài. Làm sao đoàn đội luật sư của họ có thể là hạng người hời hợt được?
"Không, không, tổng giám đốc Nguyễn, cậu hiểu lầm rồi. Chẳng qua chỉ xảy ra xô xát giữa bọn trẻ mà thôi, không đến mức phải ầm ĩ như vậy. Tôi biết là chúng tôi sai trước, chúng tôi lập tức kêu nó xin lỗi con trai cậu."
Ông ta đưa tay vỗ đầu Mã Tiểu Mạnh: "Còn không mau đi xin lỗi người ta, sau này xem con còn dám nói bậy bạ nữa không!"
Khuôn mặt nhỏ bị thương của Mã Tiểu Mạnh tràn đầy ấm ức, nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn xin lỗi.
Bố cậu ta đã nói như vậy rồi, cậu ta không xin lỗi thì còn làm được gì nữa?
"Tô Cảnh Nhạc, thực xin lỗi, tớ sai rồi, tớ không nên nói cậu như vậy."
Nghe giọng nói của cậu bé vô cùng ấm ức, tủi thân tới mức tưởng chừng giây tiếp theo có thể bật khóc tiếp.
Tô Cảnh Nhạc và Tô Thanh Anh đưa mắt nhìn nhau. Cậu bé vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Nguyễn Hạo Thần.
Cậu bước đến gần Mã Tiểu Mạnh rồi nói: "Biết sai là tốt rồi, tớ biết tớ đánh cậu cũng không đúng, nhưng lúc trước là cậu sai. Bình thường, tớ cũng không thích cãi nhau với người khác, nếu có thể ra tay thì tuyệt đối sẽ không nói chuyện.
Cũng mong cậu nhớ kỹ, về sau đừng làm phiền tớ, cũng đừng gây sự với tớ. Nếu không gây ra lần nào thì tớ sẽ đánh lần đó, đánh tới khi cậu nghi ngờ cuộc đời mới thôi!"
Tô Thanh Anh bất đắc dĩ đỡ trán, con trai của cô đúng là rất khí phách, khí phách đến mức cô cũng không biết phải nói gì mới phải.
Mã Tiểu Mạnh yếu ớt gật đầu, bĩu môi nhỏ lén lút liếc nhìn Tô Cảnh Nhạc, hai bàn tay mũm mĩm không ngừng ngọ nguậy.
"Thật xin lỗi, sau này tớ sẽ không như vậy nữa."
Tô Cảnh Nhạc hừ lạnh một tiếng, đi về phía Tô Thanh Anh.
Nguyễn Hạo Thần cầm lấy thứ bên cạnh, ngồi xổm xuống đưa cho cậu bé.
“Tại sao chú lại muốn đưa nó cho con?"
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Anh muốn tặng quà còn phải nghĩ ra lý do hả?
Tô Thanh Anh sờ chiếc đầu nhỏ của cậu bé: "Con có thể cầm lấy, dù sao chú ấy cũng là người có tiền."
Tô Cảnh Nhạc mỉm cười, cậu bé đã nhận ra gói quà này từ sáng. Đây là một chiếc máy tính xách tay kiểu mới, là phiên bản giới hạn, các tính năng của nó cực kỳ tuyệt.
Cậu bé thật sự rất muốn mua, nhưng cũng ngại nói với mẹ mình, dù sao thứ này cũng rất đắt.
Một trăm ba mươi nghìn chín trăm chín mươi chín tệ, rất xót ruột!
Còn có một khoản càng cao cấp hơn, nhưng cậu bé không dám xem, xem rồi sợ không nhịn được muốn mua.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Hạo Thần: "Làm sao chú biết con thích chiếc máy tính xách tay này?"
“Lần trước ở nhà con vô tình nhìn thấy. Đây là chiếc cuối cùng rồi, cho nên chú mua nó cho con."
“Cảm ơn."
Mã Tiểu Mạnh nhìn Tô Cảnh Nhạc đầy ngưỡng mộ, bố mẹ của bạn ấy đối xử với cậu ấy thật tốt.
Tuy đã đi ra ngoài, nhưng Tô Cảnh Nhạc vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh.
Nguyễn Hạo Thần cũng bất đắc dĩ, chắc hẳn đứa bé này đã có khúc mắc với anh từ nhỏ. Không biết có phải tên đàn ông chó má Tôn Tử Phàm kia đã nói gì với con trai, khiến đứa nhỏ bài xích mình như vậy.
“Chúng ta cùng nhau đi ăn trưa nhé."
Lần này Tô Thanh Anh không phản đối.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm ứng của máu mủ, đó là một loại vô hình, nhưng hai bên có thể cảm nhận được lẫn nhau.
Trên thực tế, cô có thể nhìn ra con trai mình cũng không bài xích Nguyễn Hạo Thần lắm. Nhưng vì cô nên cậu bé buộc bản thân mình không được gần gũi.
Cô đau lòng nhìn sườn mặt của con trai rồi nói: "Tiểu Bảo, con nghe lời mẹ nói được không?"
Tô Cảnh Nhạc nhìn mẹ mình đầy nghi hoặc, từ trước đến nay cậu vẫn luôn ngoan ngoãn và nghe lời mà.
“Con đừng tham dự vào ân oán giữa người lớn được không? Những việc này không có liên quan gì tới con."
Tô Cảnh Nhạc cau mày, môi mỏng mím lại không nói.
Cậu liếc xéo Nguyễn Hạo Thần: "Con xin lỗi mẹ, con không thể làm lơ."
“Mẹ biết con hận Nguyễn Hạo Thần, nhưng con không thể thay đổi sự thật rằng đó là bố ruột của con. Nếu con muốn tiếp xúc với người này, mẹ sẽ không phản đối. Chú ấy có quyền lợi này, nhưng con cũng có quyền không gần gũi với chú ấy.”
Mẹ chỉ mong con có thể hạnh phúc hơn một chút, không muốn con còn nhỏ đã nhạy cảm như người lớn, con mới bốn tuổi thôi!"
"Mẹ ơi, con thấy suy nghĩ của mẹ lạ quá!"
Tô Thanh Anh nhướng mày buột miệng nói.
"Chỗ nào lạ chứ?"