“Còn có những chuyện còn khó nghe hơn nữa, nhưng con sẽ không nói. Con cũng không thèm so đo với cậu ta, nhưng cậu ta lại cứ hết lần này đến lần khác khiêu khích, nên con mới nhảy lên đánh cậu ta một trận.
Con không ra tay thì lại tưởng rằng con dễ bắt nạt, đúng không? Nếu không phải có cô giáo Mộc xinh đẹp dịu dàng dỗ con, con còn có thể đánh cậu ta đến mức nhập viện, trở thành bóng ma suốt đời của cậu ta!"
Tô Thanh Anh: “…”
Cô giáo Mộc: “...”
Cậu bé nói thì cứ nói, còn phải nói một đống lời không chút ngượng ngùng nào như vậy không?
Tô Thanh Anh đứng lên, chậm rãi nói: "Quý bà này đã hiểu tình huống hiện tại chưa? Là con của bà nói năng lỗ mãng, không kiêng kị trước, Tiểu Bảo của tôi mới đánh nó. Hơn nữa cũng mong bà nhớ kỹ, con trai tôi tên là Tô Cảnh Nhạc, cũng không gọi là con hoang gì đó, không có bố mẹ dạy dỗ."
"Nhưng nó ra tay trước là nó không đúng, đứa trẻ động tay động chân là đánh người thì cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì chứ? Không có người dạy mới có thể ra tay đánh nhau. Mặc kệ như thế nào, các người cũng phải xin lỗi con tôi, bồi thường tiền thuốc men, nếu không chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa!"
Lời nói của người phụ nữ vẫn khó nghe như trước, vẫn không chịu bỏ qua như cũ!
Tô Thanh Anh cũng không còn kiên nhẫn, rõ ràng người trước mặt không màng lý lẽ, không phân biệt phải trái đúng sai.
Con trai cô ra tay đánh nhau như vậy là không đúng, nhưng có thể ra tay thì đừng có ở đó nói linh tinh nữa.
Những người như thế, hầu hết là mấy kẻ thiếu đòn, cứ tẩn cho một trận là xong.
Tô Thanh Anh bước tới, không hề báo trước cứ thế tát thẳng vào mặt mẹ Tiểu Mạnh. Âm thanh vả mặt thanh thúy vang lên, lập tức khiến văn phòng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, tiếng la hét của mẹ Tiểu Mạnh vang vọng khắp văn phòng.
"A, a, a, a, a, tôi muốn giết cô, cô lại dám tát tôi!"
Tô Thanh Anh tỏ ra bình tĩnh, cứ nhìn mẹ Tiểu Mạnh phát điên như vậy.
Cô giáo Mộc ngây người, cô ấy gọi phụ huynh tới để hòa giải chuyện này. Bây giờ họ không chỉ cãi nhau mà còn đánh nhau nữa!
“Cái tát này là bởi vì bà và con trai mình nói năng vô lễ. Bình thường đối với loại người không màng lý lẽ giống như các người, tôi đều trực tiếp ra tay, thậm chí còn chẳng có cơ hội thương lượng."
“Con trai bà sai trước, vậy con tôi đánh nó thì có gì sai? Hơn nữa bởi vì bà ăn nói quá mức làm tổn thương người khác, một cái tát này là để bà tỉnh táo lại!"
“Cô, cô, cô!” Mẹ Tiểu Mạnh nhìn chằm chằm Tô Thanh Anh, tức đến mức không nói nên lời.
“Hai vị phụ huynh đều bĩnh tĩnh một chút. Ban đầu chỉ là vấn đề giữa lũ trẻ, sao bây giờ lại trở thành chuyện của người lớn rồi? Làm phiền mọi người bình tĩnh một chút."
Cô giáo Mộc cảm thấy đau đầu, vốn lũ trẻ đã khiến người khác âu sầu, đánh nhau cũng là chuyện thường tình, giờ thì hay rồi chuyện càng trở nên nghiêm trọng thêm.
“Cô giáo Mộc, cô nhìn xem, nhìn thử đi, đây là loại phụ huynh gì chứ? Con mình đánh người, phụ huynh cũng vậy, này còn có quy củ gì nữa không?"
“Tôi thấy là do tôi đã nói ra những điều trong lòng cô ta, cho nên thẹn quá hóa giận mà đánh người. Nếu hôm nay cô ta không chịu trả tiền thuốc men thì chúng tôi nhất định sẽ không để yên chuyện này đâu!"
Cô giáo Mộc đỡ trán bất lực, cái miệng này thật là, không trách người ta đánh bà.
"Mẹ Tiểu Mạnh, bà cứ bình tĩnh trước đã, phiền bà chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình. Không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, cũng đừng nói ra những lời tổn thương người khác."
“Ôi trời!” Cánh tay vạm vỡ của mẹ Tiểu Mạnh chống lên chiếc eo thùng phi của mình, không vui nhìn cô giáo Mộc.
“Cô giáo Mộc, cô đang đứng về phía họ, đúng không? Giúp đỡ họ cùng nhau đối phó với chúng tôi. Cô làm như vậy là không công bằng, có phải cô đã bị họ mua chuộc rồi không? Tôi nói cho cô biết tôi nhất định sẽ tố cáo cô!"
Cô giáo Mộc: “?”
Vị phụ huynh này, bà không cảm thấy cắn rứt lương tâm hả? . ngôn tình hay
Có thể nói ra được những lời như vậy, cũng hơi quá đáng đấy.
Không có chứng cớ lại dám nói cô ấy bị người khác mua chuộc?
Đầu của người này bị úng nước, phải không?
"Mẹ Tiểu Mạnh, với tư cách là một giáo viên, tôi chỉ muốn bà bình tĩnh lại một chút. Suy xét tới cảm nhận của con trẻ, hai người cãi nhau như vậy thật sự không tốt đối với chúng. Bọn trẻ còn nhỏ như vậy rất dễ bị ảnh hưởng."
"Có bị ảnh hưởng hay không cũng không đến lượt mấy người định đoạt. Tóm lại, bọn họ không đúng, phải bồi thường tiền thuốc men cùng tổn thương tinh thần cho chúng tôi."
Cô giáo Mộc cảm thấy tức đến nôn nóng, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp phải phụ huynh như vậy, quả thực là không có giới hạn.
"Mọi người đang tranh cãi gì vậy? Có chút chuyện như vậy cũng không giải quyết xong."
Giọng một người đàn ông trung niên chân chất vang lên, mái tóc hoa râm hai bên thái dương được chải chuốt tỉ mỉ bằng sáp bóng.
Người nọ không cao lắm, chỉ có thể nói đạt tiêu chuẩn mà thôi.
Tuy nhiên, bộ đồ trên người của người này lại khá đắt tiền, hoàn toàn được làm thủ công ở Ý, rõ ràng cũng là kẻ có tiền.
Ông ta cau mày nhìn những người có mặt ở đây một lượt.
Khi mẹ Tiểu Mạnh nhìn thấy cảnh này, bỗng chốc tràn đầy tự tin.
"Lão Mã, ông tới đúng lúc lắm, người phụ này cùng con trai của cô ta đều đánh chúng tôi. Còn cô giáo này nhất định đã bị bọn họ mua chuộc, nếu không sao lúc nào cũng đứng về phía họ được?"
Lão Mã nhìn Tô Thanh Anh tự dưng cảm thấy hơi quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng ngược lại, Tô Thanh Anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ông ta. Chẳng phải ông ta là một trong những người hôm qua đi cùng Hoa Hữu Lân ở khách sạn đấy ư?
Cô nhớ rất rõ người phụ nữ trong lòng ông ta khi đó. Một người vô cùng xinh đẹp hơn nữa dáng người nóng bỏng, chậc chậc!
Lão Mã cũng đã nhớ ra, không phải cô ấy là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN ư? Hôm qua còn...
"Hóa ra là Phó tổng giám đốc Tô của tập đoàn DN. Thật là trùng hợp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được cô."
“Tổng giám đốc Mã, đúng là rất trùng hợp.” Tô Thanh Anh mỉm cười như có như không rồi nói, ý tứ thật sự quá rõ ràng.
Mẹ Tiểu Mạnh không chịu nể mặt, thấy chồng và Tô Thanh Anh quen nhau, tức đến mức không có chỗ trút.
“Hai người, hai người, lão Mã, con của cô ta đánh con chúng ta, ông còn không quản chuyện này đi?"
Lão Mã cau mày, không vui hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mã Tiểu Mạnh khóc lóc đi tới, ôm lấy chân lão Mã rồi nức nở nói: "Bố ơi, là Tô Cảnh Nhạc đánh con, còn đánh thật mạnh, đánh vào mặt con rất đau."
Nhìn thấy khuôn mặt của con trai, ông ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Lửa giận trong lòng chợt dâng lên: "Phó tổng giám đốc Tô, đây là con trai cô không đúng? Sao có thể đánh người khác thành như vậy?"
"Sao Tổng giám đốc Mã không hỏi lý do bị đánh hả? Không phải tục ngữ xưa có câu họa từ miệng mà ra sao!"
“Phó tổng giám đốc Tô, chuyện trẻ con đánh nhau, đôi khi nói vài câu không đúng là chuyện rất đỗi bình thường. Nó lại ra tay nặng như vậy thì không đúng rồi?"
Tô Thanh Anh nheo mắt lại, quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, vật họp theo loài người phân theo nhóm.
"Vậy ông có biết con trai ông đã nói gì về con trai tôi không? Đây không còn là chuyện lũ trẻ gây gổ nữa. Nó liên quan đến tôn nghiêm của con trai tôi."
“Bố ơi!” Mã Tiểu Mạnh kêu một tiếng, nhìn Tô Cảnh Nhạc.
Sau đó cậu ta hùng hổ nói: "Tô Cảnh Nhạc vốn là đứa nhỏ không có bố. Mẹ đã nói không có bố thì chính là con hoang, hơn nữa mẹ của nó cũng là loại phụ nữ xấu xa không sạch sẽ gì!"