So sánh lên, công tác thẩm duyệt của Tập đoàn Nguyễn Thị nghiêm ngặt hơn. Vì vậy Tô Thanh Anh nói người của họ ngu ngốc nhiều tiền, chẳng qua cũng chỉ là nói suông mà thôi.
Mọi người đều đã chứng kiến năng lực của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không làm sao Tập đoàn Nguyễn Thị có thể phát triển tốt như vậy. Cấp dưới của người ta ai cũng đều là nhân tài ưu tú, ngoại trừ Lâm Tiêu!1
Hiệu suất làm việc cao, chất lượng cũng rất cao, tuyển dụng vô cùng quy củ.
Hoa Hữu Lân nhìn bóng lưng rời đi của Tô Thanh Anh. Ông ta đã biết làm như vậy sẽ không kéo dài được chuyện hợp tác với Tập đoàn DN này từ lâu. Nếu ông ta không kéo được chuyện kinh doanh, thì có lẽ công ty của mình thực sự sẽ phá sản.
Nếu những lời Tô Thanh Anh nói là sự thật, sao đám người đó có thể bỏ qua cơ hội mua lại công ty của ông ta chứ?
Chẳng trách ông ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chuyện kinh doanh thường xuyên bị cướp khiến cho cổ phiếu của công ty lao dốc. Hóa ra đám người này đã lên kế hoạch từ lâu, ông ta đúng thật là không đề phòng người quen.
Ông ta đều coi đám người đó như anh em bạn bè, kết quả thì sao? Đám người đó đã đối xử với mình như thế nào?
Tất cả đều muốn cướp công ty của ông ta bỏ vào túi của mình. Nếu không phải Tô Thanh Anh nói ra, Hoa Hữu Lân còn thật sự không hề nghi ngờ.
Người ta thường nói không biết bộ mặt thật của nhau, chỉ vì bản thân ở trong đó!
Câu nói này rất đúng!
Bởi vì mình ở bên trong, vì thế không thể nhìn ra sự giả dối của đám người này, nhưng người ngoài vừa liếc mắt đã nhận ra.
Thư Khả Như không hiểu đi theo sau Tô Thanh Anh rồi hỏi: “Tiểu Anh, chúng ta cứ thế từ bỏ dự án này sao? Sớm biết vị tổng giám đốc Hoa này là người như vậy, chúng ta đã không cần chạy đến đây một chuyến vô ích.”
Tô Thanh Anh mỉm cười: “Yên tâm đi, chắc chắn chuyến đi này sẽ không khiến cậu đi vô ích đâu, cậu cứ nhìn là được, cậu đếm ngược ba, hai, một đi.”
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh với vẻ mặt mơ hồ, đây là cách làm gì vậy? Lẽ nào cứ đếm ngược từ một đến ba là người ta sẽ đến cầu xin hợp tác sao?
“Ba, hai, một!”
“Phó tổng giám đốc Tô, xin chờ một chút!”
Thư Khả Như nghe thấy giọng nói của Hoa Hữu Lân không dám tin quay đầu lại. Ông ta thực sự đuổi theo, thế này cũng quá trâu bò rồi.
“Tiểu Anh, thật sự đuổi theo kìa!”
Tô Thanh Anh mỉm cười rồi gật đầu.
“Điểm yếu của người làm ăn chúng ta là gì?”
“Cố gắng tối đa hóa lợi nhuận!”
Tô Thanh Anh đưa tay ra và vỗ vai cô ấy, đúng là trẻ con dễ dạy.
Thư Khả Như cũng đột nhiên hiểu ra, danh tiếng công ty của Hoa Hữu Lân vẫn rất tốt. Chẳng qua vì đám người kia tranh cướp việc kinh doanh của ông ta, nếu không cũng sẽ không đến nông nỗi này.
Tập đoàn Hoa Duyệt là một công ty có quy mô tầm trung. Cho dù họ có bị cướp một vài chuyện kinh doanh, thì vẫn còn có những khách hàng cũ. Vì thế Hoa Hữu Lân mới có thể duy trì được cho đến tận bây giờ.
Và những người đó đang dây dưa kéo dài thời gian với Hoa Hữu Lân cùng Tập đoàn Hoa Duyệt. Không bao lâu nữa, cổ phiếu của tập đoàn này chắc chắn sẽ lao dốc không phanh, đến lúc đó chính là thời cơ tốt để thu mua.
Tuy nhiên, trong quá trình này chỉ cần có công ty nào hợp tác, Tập đoàn Hoa Duyệt vẫn sẽ có cơ hội xoay chuyển. Chỉ cần có hợp tác đầu tư thì tập đoàn của họ hồi sinh cũng là chuyện sớm muộn, thậm chí cổ phiếu cũng sẽ từ từ khôi phục.
“Tổng giám đốc Hoa, không biết còn có chuyện gì nữa? Tôi còn có việc phải làm.”
“Là thế này phó tổng giám đốc Tô, tôi hy vọng chúng ta có thể bàn bạc chi tiết hơn về việc hợp tác. Tôi nhất định sẽ đưa ra cách báo đáp tốt nhất cho Phó tổng giám đốc Tô.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh lại thấy hứng thú.
Cô nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp.
“Không biết Tổng giám đốc Hoa muốn dùng cách gì?”
“Nếu quý công ty đồng ý hợp tác và đầu tư với Tập đoàn Hoa Duyệt, tôi sẵn sàng chia mười phần trăm cổ phần của tập đoàn. Không biết cách này có đủ thành ý hay không.”
Tô Thanh Anh nheo mắt nhìn Hứa Hữu Lân, vốn dĩ cô cho rằng cùng lắm ông ta sẽ cho Tập đoàn DN trở thành bên hưởng lợi nhuận nhiều nhất. Nhưng không ngờ ông ta lại trực tiếp chia mười phần trăm cổ phần của Tập đoàn Hoa Duyệt.
Cô vô cùng thích cách này!
“Vậy tổng giám đốc Hoa, chúng ta bàn bạc chi tiết về việc hợp tác lần này đi.”
Một giờ sau, Tô Thanh Anh và Thư Khả Như cùng nhau bước ra ngoài.
Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh với ánh mắt sùng bái, vụ làm ăn mua bán này thực sự kiếm được rất nhiều.
“Tiểu Anh cậu thực sự rất lợi hại, đàm phán hợp tác mà lấy được mười phần trăm cổ phần của công ty người ta, thật sự quá lợi hại.”
“Chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của tớ, tên Hoa Hữu Lân này vì chuyện hợp tác cũng thực sự dốc hết vốn liếng. Nếu đã như vậy không giúp người ta hẳn hoi thì sao được?”
“Giúp thế nào?”
“Tranh cướp việc kinh doanh của đám người đó. Công ty của bọn họ cũng chẳng khác gì tập đoàn Hoa Duyệt, nhưng triển vọng phát triển của Hoa Duyệt tốt hơn của bọn họ rất nhiều. Vì thế họ bắt đầu ghen tị, âm thầm cướp mất việc kinh doanh của Hoa Duyệt.
Đương nhiên Tập đoàn DN chúng ta đối xử với người khác như nhau, Hoa Duyệt hiện giờ là đối tác hợp tác của chúng ta. Chưa kể chúng ta còn có cổ phần, Hoa Duyệt kiếm được thì chúng ta cũng có tiền, nếu không sẽ ngược lại.”
Thư Khả Như cũng hiểu, chính Tập đoàn DN đã ra ra tay tranh cướp công việc kinh doanh của đám người đó. Những người hợp tác đó chắc rất thông minh biết lựa chọn ra sao. Một bên là tập đoàn lớn ở nước ngoài, bên còn lại là doanh nghiệp nhỏ có quy mô tầm trung, người có đầu óc đều biết nghĩ thế nào.
Hơn nữa Tô Thanh Anh có chút không hiểu, một doanh nghiệp nhỏ có quy mô tầm trung như vậy lại dám thách thức công ty lớn của cô?
Có phải cảm thấy bản thân đủ lông đủ cánh xuất sắc rồi?
“Tiểu Như, theo dõi sát sao chuyện này, cướp hết tất cả chuyện làm ăn trong công ty của đám người ở phòng vip đó cho tớ, ngay cả một cái cũng không cần để lại cho họ.
Dám ép tớ uống rượu, coi như bọn họ xui xẻo!”
Thư Khả Như: “...”
Cô ấy biết trước giờ Tiểu Anh là một người phụ nữ hay thù dai. Sao có thể dễ dàng buông tha cho đám người đó chứ?
Làm bọn họ cũng nếm mùi đau khổ khi bị cướp mất việc kinh doanh!
“Tiểu Như, cậu tự bắt taxi trở về đi,bây giờ tớ cần phải đến Tập đoàn Nguyễn Thị. Chính xác là tới viện nghiên cứu của họ, gần đây họ đang thực hiện một dự án tuyên truyền.”
Thư Khả Như nhìn chiếc xe phóng như bay thì khóe miệng khẽ giật một cái. Có phải cô ấy có khuynh hướng chịu ngược không? Không làm một Phó tổng giám đốc tử tế, lại cứ khăng khăng thích đi đến công ty người ta chịu khổ rồi còn bị ăn hiếp?
Chẳng mấy chốc, Tô Thanh Anh đã đến viện nghiên cứu của Misi. Lúc cô bước vào không hề bị ngăn cản, thái độ của mọi người đối với cô cũng thay đổi rất lớn.
Nhất là Giám đốc Đậu Tín Nghĩa!
Dáng vẻ nịnh nọt đó thực sự hơi cay mắt.
“Cô Tô, cô đến rồi, tổng giám đốc Nguyễn tự mình dặn dò chúng tôi, phải đối xử tốt với cô, nếu không sẽ khiến tất cả chúng ta cuốn gói khỏi đây.”
Tô Thanh Anh gật đầu cười nói: “Thật sự có thể cuốn gói rồi, với thái độ của nhân viên công ty ở đây như vậy, có phải cho rằng chỉ có các anh nghiên cứu ra bộ dưỡng da Misi đúng không?”
“Không, không, không, chúng tôi tuyệt đối không có ý này. Hôm qua chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, vì thế mong cô Tô sẽ không tức giận. Bây giờ tôi đưa cô đi xem bản báo cáo và phân tích mà chúng tôi đã nghiên cứu.
Misi chúng tôi chuyên giải quyết các vấn đề về da cho các cô gái, cô xem xong đảm bảo sẽ vô cùng hài lòng.”