Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại áp tới gần, anh cúi đầu muốn hôn lên đôi môi kia.
Đúng lúc này Tô Khiết mở mắt ra, thấy gương mặt hoàn hảo của Nguyễn Hạo Thần ngay trước mắt thì ngẩn ra nhìn anh, lại bỗng nhớ tới chuyện báo cáo xét nghiệm DNA.
Thấy cô bất ngờ tỉnh lại, Nguyễn Hạo Thần lập tức đứng thẳng dậy, ảo não với hành vi vừa rồi của bản thân. Có phải anh điên rồi không? Vậy mà lại muốn hôn người phụ nữ này!
Tô Khiết bắt lấy cánh tay anh, vội vàng dùng tay ra dấu thủ ngữ: "Nguyễn Hạo Thần, anh phải tin em. Đứa bé thật sự là con anh. Bản báo cáo bị Lâm Tiêu động tay chân, xin anh tin em... Ưm!"
Nguyễn Hạo Thần dùng sức nắm chặt cằm cô, Tô Khiết bị đau muốn giãy dụa tránh đi nhưng anh không cho cô cơ hội này.
Gương mặt tuấn tú của anh hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Tô Khiết, cô thực sự vô cùng đê tiện. Lúc này rồi cô còn dám nói nó là con tôi à? Tôi trước giờ chưa từng chạm vào cô! Cô lại dám nói là con của tôi? Tiêu Tiêu thiện lương dịu dàng lại đơn thuần, sao cô ấy phải làm như vậy chứ? Vì hãm hại cô à? Tô Khiết, cô đánh giá chính mình quá cao rồi!"1
Tô Khiết không nói gì, môi đỏ khẽ run rẩy.
Rõ ràng biết anh sẽ không tin, lại vẫn cứ lặp đi lặp lại giải thích nhiều lần.
Tô Khiết ngước nhìn anh, tình yêu nơi đáy mắt dần rút đi đến khi biến mất, bên trong chỉ còn lại sự thất vọng và thê lương nồng đậm.
"Em và Tôn Tử Phàm là bạn, em không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh cả."
Đây là lần cuối cùng, Tô Khiết đã không muốn giải thích thêm gì nữa.
Nguyễn Hạo Thần buông cô ra: "Đến giờ cô còn ngụy biện, có phải còn muốn sinh đứa bé này ra không? Tôi cố tình không muốn cô như ý đấy. Sáng mai tôi sẽ để người bố trí giải phẫu cho cô ngay!"
Không cần! Không được!
Tô Khiết hoảng sợ lùi về sau, điên cuồng lắc đầu.
"Van anh, đừng làm hại đứa bé!"
Cô càng như vậy Nguyễn Hạo Thần càng tức giận. Người này không ngừng nói thương anh, lại muốn sinh con của người đàn ông khác. Thật sự là ti tiện tột đỉnh!
"Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng cầu xin cho đứa bé này. Bằng không sẽ không chỉ có nó gặp họa đâu. Tôi sẽ khiến cô biết cái gì gọi là sống không bằng chết!"
Tô Khiết cứng đờ, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào!
Rõ ràng trận hỏa hoạn kia chẳng liên quan đến cô, anh lại trút toàn bộ cơn giận lên người cô, tùy tiện dẫm nát tình yêu của cô xuống đất, giày xéo đến nát bét. Yêu một người thật sự là sai lầm sao?
"Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn. Nếu cô dám chạy tôi không cam đoan sẽ làm gì với gian phu của cô đâu!"
Gian phu anh nói đương nhiên là Tôn Tử Phàm, trừ người đàn ông này vẫn luôn thích vợ của anh ra thì đúng là không có người khác.
"Đây là chuyện giữa hai chúng ta, vì sao phải giận chó đánh mèo lên người Tử Phàm? Không công bằng với anh ấy..."
"Đừng có quên đứa con hoang trong bụng cô là của anh ta. Giờ còn muốn bảo vệ anh ta, cô cũng rẻ mạt quá đấy!"
Nguyễn Hạo Thần tức giận bóp cổ cô, gương mặt ngày càng khó coi.
Tô Khiết dùng sức đánh lên ngực anh, một tay lần tới bình hoa trên bàn bên cạnh, vung lên đập về phía Nguyễn Hạo Thần...
Nguyễn Hạo Thần nghiêng đầu đi, bình hoa nện vào bờ vai của anh, thủy tinh vỡ tan rơi đầy đất.
Tô Khiết sửng sốt, vừa rồi cô thật sự cầm bình hoa nhắm thẳng vào đầu anh. Nếu không phải anh tránh được thì không chỉ đơn giản là bình hoa vỡ thôi đâu.
Đôi mắt ướt át của cô hiện lên vẻ lo lắng: "Anh không sao chứ?"
Còn chưa đợi cô khoa tay xong, mặt Nguyễn Hạo Thần đã đen như đáy nồi.
Được! Tốt lắm! Tốt vô cùng!1
Người phụ nữ này vì đứa con hoang trong bụng mà có thể cầm bình hoa đánh anh. Vậy có phải sau này còn vì gã nhân tình kia mà có thể cầm dao đâm vào ngực anh hay không?
"Tô Khiết, cô khá lắm. Nếu cô đã để ý đứa con hoang này như thế thì tôi lập tức khiến nó biến mất khỏi bụng cô!"
Tô Khiết khoa tay hình chữ thập khẩn cầu, đau khổ van nài, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn thờ ơ.
Anh cười lạnh vài tiếng, nhìn dáng vẻ cô như vậy, đôi mắt lạnh lẽo của anh ánh lên một tia khát máu.
Anh sải cặp chân thon dài thẳng đến sô pha trong phòng bệnh ngồi xuống, bàn tay cởi bỏ áo tây trang đen, cà vạt cũng nghiêng lệch.
Tô Khiết không biết anh muốn làm gì, ánh mắt lại vẫn dán lấy thân hình ấy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh đều mang vẻ đẹp phong lưu.
Rõ ràng động tác của anh vừa thô bạo lại tùy tiện đến vậy. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
4. Ly Hôn Thì Đã Sao?
=====================================
"Lại đây!"
Tô Khiết giật mình, gương mặt nhỏ đầy vẻ đề phòng. Vừa rồi anh rất giận, giờ lại bất ngờ thay đổi, thái độ này khiến người ta khó hiểu.
Anh ngước mắt, đôi mắt trong đêm đen lấp lánh sáng ngời, khí lạnh cũng không ngừng tràn ra khỏi đáy mắt.
Trong phòng bệnh không bật đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vì không khí yên tĩnh nên tăng thêm vài phần nguy hiểm.
Thấy cô chậm chạp không di chuyển, Nguyễn Hạo Thần hao sạch kiên nhẫn, giọng nói lạnh thêm vài phần: "Muốn giữ lại đứa bé trong bụng cô thì cút lại đây cho tôi!"
Nghe vậy, Tô Khiết khẽ chớp mắt vài cái, thoáng giật mình, vừa bước một chân xuống đã suýt không đứng vững. Cô bình thường hay bị tụt huyết áp, thường sẽ bị choáng váng như vậy.
Cô cắn đôi môi đỏ của mình, chậm rãi đi đến trước mặt anh, ánh mắt vô tội nhìn anh đầy tủi thân.
"Lấy lòng tôi. Nếu tôi vui vẻ thì có lẽ sẽ suy nghĩ đến việc tha cho nó. Nhưng nếu tôi không vui thì tôi sẽ khiến nó biến mất ngay lập tức!"
"Em không biết..." Cô khoa tay.
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt: "Không biết? Cô với gian phu của cô đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, đúng chứ? Biết lấy lòng anh ta mà không biết lấy lòng chồng của mình à?"1
"Em và Tử Phàm chỉ là bạn..."
"Tôi không muốn biết mấy thứ vô nghĩa này. Cho cô ba giây để lấy lòng tôi, bằng không cô biết hậu quả rồi đấy!"
Đối mặt với sự uy hiếp trần trụi của Nguyễn Hạo Thần, đầu óc Tô Khiết trống rỗng không nghĩ ngợi được gì cả.
Cô nên làm thế nào đây?1
Suy nghĩ quá hỗn loạn, Tô Khiết hoàn toàn không có cách nào tìm lời giải. Cô cắn răng ngồi thẳng xuống đùi anh.
Động tác thân mật lại mờ ám như vậy làm gương mặt cô lập tức đỏ ửng lên, vành tai cũng dần nhiễm hồng.
"Làm sao? Biết lấy lòng thằng đàn ông khác bên ngoài mà không biết lấy lòng người đàn ông của mình à? Tô Khiết, sao cô có thể hèn hạ như vậy chứ!"
Nghe lời này, Tô Khiết không tự chủ khẽ run lên. Thì ra anh luôn nghĩ về cô như vậy sao?
Hốc mắt cô hơi đỏ, không chút do dự hôn lên môi anh. Cô không biết cách hôn, chỉ có thể chậm chạp gặm cắn.
Mặt Nguyễn Hạo Thần trầm xuống, đặc biệt là khi ngửi được mùi sữa tắm thơm ngát tự nhiên trên người cô, chỉ cảm thấy thân dưới nổi lên phản ứng.
Cơ thể của cô vẫn luôn rất mềm mại, làn da cũng trắng nõn, tóc cũng rất mềm...
Trong đầu Nguyễn Hạo Thần dần hiện lên hình dáng cơ thể của cô, chỉ cảm thấy thân dưới cứng đến phát đau. Nhưng nghĩ đến chuyện rõ ràng cô là vợ mình, bản thân còn chưa từng chạm vào đã có người đàn ông khác làm cô to bụng...
Tô Khiết rời khỏi môi anh, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy da đầu đau đớn.
"Nói đi, rốt cuộc cô và thằng khốn kia đã làm bao nhiêu lần?"
Tô Khiết kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng cô chỉ có mình anh, vì sao cứ luôn phải nhắc tới người khác?
Tô Khiết quả quyết lắc đầu, cô không làm thì sao lại phải thừa nhận chứ!
"Đến giờ cô còn không chịu thừa nhận à?"
"Em không làm, em không hề... Ưm!"
Bàn tay to của anh đè sau gáy cô, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại làm Tô Khiết không kịp đề phòng. Anh thô bạo đoạt lấy mật ngọt từ trong miệng nhỏ của cô.
Hơi lạnh trên người anh tỏa ra ngày càng dày đặc, toàn thân cô đều bị thằng khốn Tôn Tử Phàm chạm qua. Đáng chết!
Bàn tay to kia trực tiếp xé rách quần áo bệnh nhân trên người cô, trong mắt Tô Khiết lộ rõ sợ hãi và bối rối.
Không được, không thể làm như vậy, sẽ bị thương cục cưng!
Cô liều mạng dùng hai tay đẩy anh ra, lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông ma quỷ này.
Buông ra!
Buông ra!
Cô càng kháng cự, Nguyễn Hạo Thần càng tức giận, động tác càng thô bạo cùng thô lỗ.
"Chát!"
Tô Khiết vung tay tát thẳng lên mặt anh, nước mắt mất khống chế chảy xuống.1
Nguyễn Hạo Thần sửng sốt vài giây, sau đó nét mặt càng thêm hung ác nham hiểm. Anh nắm chặt cổ cô, hung hăng đặt cô dưới thân.
"Cô sẽ phải trả giá đắt vì hành vi của mình!"1
Mặc cho Tô Khiết dãy dụa thế nào cũng bị Nguyễn Hạo Thần ép gắt gao. Quần của cô bị anh dùng sức kéo xuống. Tô Khiết hoàn toàn luống cuống.
Nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tiếng khóc nghẹn ngào đặc biệt rõ ràng trong phòng bệnh yên tĩnh.
Rất nhanh, cảm giác đau đớn khi cơ thể bị xé rách truyền thẳng tới đại não, mặt Tô Khiết đờ đẫn, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như không thuộc về mình nữa vậy!
Nguyễn Hạo Thần kéo hai tay cô lên trên đỉnh đầu, hoàn toàn không đếm xỉa đến tiếng khóc của cô.
Anh muốn in lại dấu vết của bản thân lên người cô, từ trong ra ngoài đều phải là dấu vết của anh!
Nghĩ như vậy, động tác tay ngày càng thô bạo. Anh cúi đầu cắn mạnh lên nơi mẫn cảm của cô...
Tô Khiết không biết bản thân bị tra tấn bao lâu, chỉ cảm thấy bụng đau đến không thở nổi, tựa như có thứ gì ấm áp chảy khỏi hai chân của cô.
Nghĩ đến điều đó, hai mắt Tô Khiết trợn tròn, sau đó hôn mê bất tỉnh. Con của cô...
Mặt Nguyễn Hạo Thần sa sầm, cũng biết máu này có ý nghĩa gì. Anh qua loa mặc bừa quần áo, cho người đi gọi bác sĩ vào.
Đêm nay anh mất khống chế! Vì một người phụ nữ như vậy mà mất khống chế!