“Anh có chuyện gì không, nếu có thì cứ gọi điện thoại cho cô ấy.”
Chu Ngọc xấu hổ cào tóc, có hơi lúng túng: “Cô ấy kéo tôi vào danh sách đen rồi!”
“Ồ.” Tô Thanh Anh lạnh nhạt trả lời, sau đó không để ý tới anh ta nữa mà đi thẳng vào công ty.
Chu Ngọc vội vàng đuổi theo gọi lại: "Này này Thanh Anh, nể tình chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ cô không giúp tôi chuyện gấp này được sao?”
Tô Thanh Anh nghe vậy thì dừng lại, nghiêng đầu sang nhìn anh ta rồi cười với ý sâu xa: “Muốn tôi gọi Khả Như xuống cũng được, nhưng đổi lại anh phải hợp tác với tập đoàn DN chúng tôi.”
Chu Ngọc cảm thấy bất ngờ, lại còn có kiểu giao dịch như vậy nữa à?
“Nhưng nói trước là tôi không hề ép anh đâu nhé, có đồng ý hay không là do anh quyết định.”
“Được, hợp tác thì hợp tác, tập đoàn Chu thị tôi lớn như vậy chẳng lẽ còn thiếu chút tiền đó sao?”
Tô Thanh Anh cười tươi rạng rỡ đi tới chỗ lễ tân nói: "Báo với trợ lý của tôi xuống đây một chuyến, nói là tôi gọi.”
“Vâng, phó giám đốc.”
Lúc này điện thoại trong túi Tô Thanh Anh rung lên, cô lấy ra xem, sau đó cho lại vào túi.
‘Tiểu Anh, hy vọng cháu có thể nhanh hơn, chú Huy chờ tin tốt của cháu.’
Sau đó trước mắt Tô Thanh Anh luôn hiện lên tin nhắn đó, nhanh hơn ư, cô cũng muốn đấy nhưng tiến độ bên Nguyễn Hạo Thần thì không nhanh nổi!
Một lúc sau Thư Khả Như đã xuống tới, nhưng lúc nhìn thấy Chu Ngọc thì lập tức muốn quay lưng bỏ đi.
Khó khăn lắm Chu Ngọc mới gặp được Thư Khả Như sao có thể để cô ấy đi như vậy được, cho nên anh ta lập tức đuổi theo kéo tay Thư Khả Như lại: “Khả Như em nghe anh giải thích đi có được không?”
Thư Khả Như không hề do dự mà từ chối, giải thích ư? Có gì để giải thích nữa chứ. Lúc trước anh ta lựa chọn thế nào đã quá rõ ràng rồi, nếu anh ta đã chọn như vậy thì giữa hai người không nên có liên quan gì đến nhau nữa, cô ấy cũng không muốn có dính líu gì đến Chu Ngọc nữa. Cô ấy sẽ chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con trai.
Thư Khả Như cau mày hất tay Chu Ngọc ra, rồi lùi lại vài bước kéo ra khoảng cách giữa hai người: “Chu Ngọc, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói nữa cả, những gì nên nói tôi đã nói rõ ràng rồi. Cho dù là bây giờ hay sau này thì tốt nhất chúng ta cũng không nên liên quan gì với nhau, có như vậy thì Tần Ngọc Linh mới không tìm cách hại tôi nữa.
Hơn nữa anh cũng nên hiểu rằng ngay từ đầu chúng ta đã không hợp nhau rồi, sau những chuyện đã xảy ra thì càng chứng minh điều đó, chúng ta thực sự vô cùng không hợp nhau.
Sẵn đây tôi chúc anh và Tần Ngọc Linh trăm năm hạnh phúc, sớm sinh con trai luôn đấy, từ nay về sau hãy để tôi biến mất trong cuộc sống của hai người đi. Chu Ngọc, bắt đầu từ cái đêm mà anh lựa chọn Tần Ngọc Linh thì tôi biết giữa chúng ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, không còn cơ hội nào nữa!”
Thư Khả Như nói xong thì quay lưng bỏ đi, Chu Ngọc lập tức ôm chặt lấy cô ấy từ phía sau, anh ta tựa cằm trên đôi vai gầy yếu ấy, đôi tay càng siết chặt Thư Khả Như hơn.
Cả người Thư Khả Như cứng đờ, cô ấy không biết Chu Ngọc đang muốn làm gì, hôm nay thái độ của anh ta rất khác thường. Chẳng lẽ là quên uống thuốc ư?
Khả năng này rất lớn đấy, hay là Tần Ngọc Linh không thể thỏa mãn anh ta? Nghĩ đến đấy Thư Khả Như bỗng nhiên cảm thấy ghê tởm!
“Không, Khả Như em tin anh đi, ngoài em ra anh không cần ai cả, anh chỉ cần một mình em mà thôi!”1
Thư Khả Như càng nghe càng nhíu mày, anh ta nói vậy là có ý gì? Anh ta khiến cô ấy thất vọng nhiều lần như vậy rồi, bây giờ lại muốn dùng cách này để cứu vãn hay sao?
Không, không thể mù quáng nữa, cô ấy đã không còn ở cái tuổi bị vài lời ngon tiếng ngọt làm cho đầu óc mụ mị nữa rồi. Trước kia có lẽ cô ấy sẽ vì một hai câu dỗ dành ngọt ngào của anh ta mà vui vẻ mấy ngày, còn bây giờ thì… Cho dù có đem một ngọn núi đường đến đặt trước mặt thì cô ấy cũng không thèm nhìn.
“Chu Ngọc, nếu anh yêu Tần Ngọc Linh thì xin mời tiếp tục, ba người chen chúc với nhau trong một mối tình anh không cảm thấy mệt mỏi sao? Còn tôi thì đã không còn sức lực chen chân vào mối quan hệ giữa hai người nữa rồi. Anh buông tha cho tôi đi, bây giờ tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi, cuộc sống không có anh và cô ta đối với tôi chính là an ủi lớn nhất!”
Chu Ngọc tâm nghe những lời nói vô tình của Thư Khả Như mà trái tim lạnh lẽo và cũng rất hoảng sợ, anh ta biết mình khốn nạn, làm biết bao nhiêu chuyện có lỗi với cô ấy là anh ta sai!
“Khả Như, anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh thật sự biết mình sai rồi, quá sai rồi, nhưng xin em đừng phán tội tử hình cho anh được không?”1
Khóe mắt Thư Khả Như có hơi đỏ lên, đây là lần đầu tiên… Lần đầu tiên anh ta nghiêm túc xin lỗi mình đến vậy! Nhưng mà có ích gì sao? Chẳng lẽ xin lỗi là có thể khiến những tổn thương mà cô ấy đã chịu biến mất ư?
Thư Khả Như giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh ta, nhưng tay Chu Ngọc lại càng siết chặt hơn, không cho cô ấy đi.
“Khả Như, Khả Như…” Thư Khả Như nghe Chu Ngọc nỉ non bên tai, không ngừng gọi tên mình, cô ấy không biết nên phải nói gì cho Chu Ngọc hiểu đây.
“Chu Ngọc, anh đã không còn nhỏ nữa, thật ra anh là một người tốt, rất chu đáo. Có thể là Thư Khả Như tôi không xứng đáng với anh, cho nên Chu Ngọc à, anh đừng như vậy.”
“Em đừng nói nữa, anh yêu em!”
Em đừng nói nữa, anh yêu em!
Anh yêu em!
Nước mắt Thư Khả Như rưng rưng, cuối cùng một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay Chu Ngọc.
Đã nhiều năm như vậy rồi Thư Khả Như chỉ mới được nghe một câu ‘anh thích em’ của anh ta cách đây không lâu. Chẳng lẽ anh ta không biết ba chữ anh yêu em này nặng cỡ nào sao?
“Nhưng mà tôi không yêu anh, tôi không cho phép mình yêu anh nữa...” Thư Khả Như thì thào, không biết là đang nói cho bản thân cô ấy nghe hay là nói cho Chu Ngọc nghe.
“Anh biết không? Trái tim tôi bây giờ đã giăng kín vết thương không thể lành lại như ngày xưa được nữa, có những thứ anh đã bỏ qua một lần thì sẽ là bỏ qua mãi mãi.”
“Khả Như, em cho anh thời gian đi, chắc chắn anh sẽ từ từ chữa lành những vết thương đó, khiến trái tim em trở về như ngày xưa, trở về thời đại học lúc anh và em mới quen nhau. Anh sẽ chờ em nói rằng em thích anh rồi chúng ta sẽ ở bên nhau.
Sau đó mỗi ngày em tự tay làm bữa sáng cho anh, nấu canh cho anh, chăm sóc mỗi khi anh đau dạ dày, rồi em bị phạt viết kiểm điểm, anh sẽ giúp em lấy lại điểm số. Sau khi uống say thì bắt đầu nói về chuyện của chúng ta, em vẫn luôn lo lắng cho anh…
Còn nữa, lúc anh và em đi học Taekwondo sẽ cùng đi ăn ở quán ven đường, cùng nhau lén ngủ trong siêu thị nội thất cả đêm sau đó bị nhân viên đuổi ra ngoài, cùng đi trộm cá, nướng rất khó ăn nhưng vẫn tranh nhau ăn, chúng ta...”
“Đủ rồi Chu Ngọc!”
Trái tim Thư Khả Như đang không ngừng run rẩy, những chuyện anh ta vừa nói đều là những chuyện anh ta trải qua cùng với Tần Ngọc Linh, ý của anh ta chính là nếu lúc trước cô ấy thổ lộ thì những chuyện đó sẽ là kí ức chung của hai người rồi.
Nhưng mà!
Nhưng mà!
Có những thứ không thể trở lại thì dù có nói gì cũng vô nghĩa, chuyện của quá khứ đã trôi vào quá khứ, cho dù muốn bù đắp thì vết sẹo vẫn còn đó, dù cố tình không nghĩ đến nó thì lúc chạm vào ký ức vẫn sẽ hiện ra rõ ràng.