Sau khi về biệt thự, người trong biệt thự thấy Tôn Tử Phàm bị thương nên lập tức gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.
Chỉ một lát sau, bác sĩ vội vàng chạy tới, Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc ngồi chờ ở dưới lầu.
"Tiểu Bảo, con nói mẹ nghe, con đi học ở trường mẫu giáo có vui không? Nếu không vui thì nhất định phải nói cho mẹ đấy, mẹ biết sau khi về nước thời gian ở bên con rất ít, nhưng mẹ hứa sau này chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian chơi cùng con hơn."
Trên mặt Tô Thanh Anh tràn ngập vẻ áy náy, cũng tại cô mà Tiểu Bảo mới trưởng thành sớm như vậy.
Nếu không để thằng bé biết được những chuyện trước đây thì tốt biết bao, thằng bé cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc như bao đứa trẻ khác, chứ không phải bị cuốn vào chuyện của người lớn như bây giờ.
Tô Cảnh Nhạc nhíu mày, bây giờ cậu có thể cảm thấy tâm trạng lúc này của mẹ mình, nhất định là cô giáo Mộc đã nói với mẹ về chuyện của cậu ở trường.
Nếu không thì tại sao mẹ cậu lại đột nhiên nói những chuyện này, huống chi mẹ đã đối xử với cậu rất tốt rồi. Có thời gian thì chơi cùng cậu, không có thì thôi cũng được mà, cậu bé cũng đâu phải mấy đứa nít còn đang đòi bú đâu.
"Có phải cô Mộc nói với mẹ con thường ngồi một mình ngây ngốc, cầm giấy bút viết vẽ lung tung, còn không thèm chơi với các bạn đúng không?"
Tô Thanh Anh: "..."1
Nếu không phải lúc hai người nói chuyện cách Tô Cảnh Nhạc rất xa thì bây giờ cô cực kỳ nghi ngờ Tô Cảnh Nhạc đã đứng cạnh nghe lén được gì đó.
"Mẹ, con ngây người là bởi vì con đang nghĩ mã code, nghĩ xem phải làm sao mới nâng cao trình hacker của mình. Con vẽ lung tung là bởi vì không nghĩ được, dùng cách đó có thể giải tỏa được sự rối loạn trong đầu, như vậy mới không mắc bệnh tâm thần.1
Vì thế con làm gì có thời gian mà chơi với đám nít ranh kia, chưa xong việc mà còn đi chơi là không đúng."
Tô Thanh Anh nghe con trai giải thích xong thì suýt nữa đã quỳ xuống.
Con trai ơi, con có thể biểu hiện giống bạn đồng trang lứa một chút được không?
Cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng thở dài.
Hai tiếng sau Tôn Tử Phàm và bác sĩ đi từ trên lầu xuống, sắc mặt anh ta tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn có tinh thần và dịu dàng như cũ.
Ở đây không có những thiết bị điều trị như ở bệnh viện, vì thế có vài loại thuốc không thể sử dụng để tránh phát sinh trường hợp bị dị ứng hoặc cơ thể bài xích.
"Cậu Tôn, nhất định phải chú ý không được để vết thương dính nước, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng."
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi, ông dài dòng thật đấy!"
Tôn Tử Phàm mất kiên nhẫn đuổi người, anh ta cũng đâu phải mới bị thương một hai lần, anh ta biết phải chú ý gì mà.
Tô Thanh Anh nhìn anh ta bất đắc dĩ: "Bác sĩ là vì muốn tốt cho anh, anh lại chê bai người ta lắm lời, chỉ e sau này anh chết cũng không ai thèm nhặt xác cho anh thôi."
Tôn Tử Phàm nghe thấy cô nói vậy thì cười cợt, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ở trong phòng khách chỉ còn ba người, Tôn Tử Phàm lấy một chiếc USB màu đen từ trong túi quần ra, đặt trên bàn rồi ngồi xuống.
"Đây là thứ anh tiện tay cầm về sau khi xảy ra tranh chấp với những người kia ở bên Bắc Mỹ, dù sao lúc đó cũng chỉ có cái USB này để ở chỗ dễ nhìn nhất, ai mà biết thứ này lại quan trọng thế chứ."
Tô Thanh Anh cầm lên xem xét thật kỹ, đây quả thực chỉ là một chiếc USB bình thường, nhưng nội dung trong này có bình thường hay không thì còn chưa biết được.
Những người kia vội vã đi tìm cái này như thế, chắc chắn không hề đơn giản.
"Anh không phải cao thủ máy tính à? Sao không tự mình mở ra xem?"
"Anh lo mở ra sẽ bị người ta theo dõi vị trí. Em cũng biết mà, bình thường mấy thứ như vậy đều sẽ được người ta tiến hành mã hóa, trong đó có khi còn có hệ thống định vị, một khi cắm USB vào những người kia lập tức sẽ nhận được cảnh báo, sau đó xác định được vị trí."
"Daddy, nghe có vẻ lợi hại ghê, daddy có thể dạy con không?"
"Đây là định vị cơ bản nhất, không phải thứ gì ghê gớm lắm đâu."
"Vậy anh định làm thế nào?"
Tô Thanh Anh là đang muốn hỏi nên giải quyết cái USB này thế nào, thứ này tồn tại chỉ đem đến nguy hiểm, giữ lại cũng không đáng.
Tôn Tử Phàm cong môi, nhìn Tô Thanh Anh, nói: "Anh cũng khá tò mò nội dung bên trong, anh có thể mã hóa được mật mã bên trong, có điều cần có thời gian. Hơn nữa khi anh mã hóa có thể đối phương sẽ nhận được thông tin, sau đó biết được vị trí của anh, vết thương của anh vẫn chưa ổn, tay không thể cử động mạnh được."
Nói tới chuyện này, Tô Thanh Anh đột nhiên nhớ ra gì đó.
Năm năm trước Tôn Tử Phàm cũng đã từng tấn công vào hệ thống của tập đoàn Nguyễn thị, không những thế còn tiết lộ một phần phương án tuyên truyền ra ngoài.
Khi đó anh ta phá tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị nhưng cũng không bị người ta lần ra dấu vết đấy hay sao?
Sau đó, trước khi quay về còn dẫn Tiểu Bảo làm mưa làm gió, suýt nữa thì bị người ta tóm được.
"Năm đó lúc anh xâm nhập vào tập đoàn Nguyễn thị mà không bị người ta lần ra vị trí sao?"
Nói đến chuyện này, Tôn Tử Phàm để lộ ra nụ cười có hàm ý sâu xa.
"Tiểu Anh, chắc em không biết đâu nhỉ, trước đây tường lửa của tập đoàn Nguyễn thị là do anh lắp đặt hệ thống hộ đấy. Cái tường lửa đó là do anh đích thân thiết kế, vì thế anh biết bug ở chỗ nào, muốn phá nó rất đơn giản. Nhưng anh không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần cũng là một cao thủ, còn đặt một hệ thống bảo vệ trên tường lửa. Quả thật là anh đã quá xem thường Nguyễn Hạo Thần rồi."
Nguyễn Hạo Thần là một người đàn ông tài giỏi, đây là chuyện mà ai ai cũng biết, chỉ riêng thành tựu trong lĩnh vực làm ăn đã đủ khiến người ta hâm mộ đố kị rồi.
Nhưng không ngờ anh ta dùng máy tính cũng siêu lắm!
“Từ trước đến nay Nguyễn Hạo Thần luôn là một người ưu tú, nhưng không phải một người chồng đạt tiêu chuẩn, cũng không phải một người bố đạt yêu cầu.”
Vẻ mặt của Tôn Tử Phàm hơi cứng lại, anh ta cười: "Chúng ta đừng nói mấy chuyện này nữa, tối nay ăn cơm ở đây đi."
"Được."
Ngày hôm sau Tô Thanh Anh vẫn đưa Tô Cảnh Nhạc đến nhà trẻ trước, sau đó mới đi đến tập đoàn DN, lúc đến nơi thì thấy có một chiếc Ferrari đỏ rực dừng ở cửa.
Cô không khỏi nhíu mày, ai mà thiếu đạo đức thế, đỗ xe ở trước cửa công ty người ta, ai không biết còn tưởng đang ngáng đường nhân viên đấy.
Không ít người đều vây xem, cũng không biết là ai, mặt dày ghê!
Khi các nhân viên nhìn thấy Tô Thanh Anh thì đều nhanh chóng giải tán.
Phó tổng giám đốc cũng đến rồi, còn muốn đứng xem trò vui ư, trừ khi không cần công việc này nữa.
Chu Ngọc thấy Tô Thanh Anh đã đến nên lập tức lao ra khỏi xe.
Thấy Chu Ngọc đi ra, Tô Thanh Anh nhìn anh ta đầy tò mò, mới sáng sớm lên cơn gì thế không biết?
"Tô Khiết..."
Chu Ngọc gọi cái tên này nhưng đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Tô Thanh Anh thì anh ta lập tức phản ứng lại.
"Thanh Anh, tôi muốn hỏi một chút, Thư Khả Như còn làm ở chỗ cô không?''
Thái độ của anh ta thật kỳ lạ, giữa hai người bọn họ chỉ toàn xích mích, bây giờ Chu Ngọc còn đi tìm Thư Khả Như?