Tôn Tử Phàm vẫn chưa tỉnh lại khỏi lời nói của cô, đột nhiên xe chạy như bay, tốc độ nhanh đến mức bỏ lại hai chiếc xe đang ngỡ ngàng ở đằng sau.
Đây là định đi tìm chết à? Lái nhanh thế!
Lý Hướng Tiêu thấy thằng em lái xe vẫn đang ngây ngốc thì vỗ đầu gã, quát: "Lúc nào rồi mà còn ngẩn ra đấy, người ta lái xe nhanh như tên lửa kìa, chúng mày cũng phải học người ta một chút chứ!"1
"Anh Tiêu, không phải em không muốn lái nhanh, mà là em không có cái gan đấy. Người ta không muốn sống nữa thì chúng ta cũng không đến mức đi tìm chết chứ, lái xe quá tốc độ dễ xảy ra cảnh về chầu ông bà lắm."1
Lý Hướng Tiêu lườm một cái với vẻ mặt cau có, anh ta đánh một cái vào đầu gã tài xế: "Con mẹ nó mày bớt nói nhảm cho tao nhờ, cứ lái bằng tốc độ máy bay cho tao! Á!"
Xe đột ngột tăng tốc, Lý Hướng Tiêu ngã ngửa về chỗ ngồi.
"Ôi, cái eo của tao, bảo mày tăng tốc thì mày tăng à, bảo mày ăn cứt mày có ăn không?"
"Anh Tiêu, là anh bảo em lái bằng tốc độ máy bay mà, còn không tăng tốc thì mất dấu xe bọn họ đấy... Mất dấu thật rồi này!"
Lý Hướng Tiêu: "..." .
Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
Anh ta có một cảm giác kích động muốn văng tục, khó lắm mới tìm được Tôn Tử Phàm, kết quả lúc đuổi theo thì mất dấu.
Lúc này Tôn Tư Phàm cũng không khá hơn chút nào, nhìn khung cảnh xung quanh lóe lên, trong lòng anh ta thấy vô cùng hoang mang.
Sao anh ta không biết kỹ thuật lái xe của Tô Thanh Anh lại đỉnh như vậy nhỉ, lúc ở Mỹ cũng ít khi thấy cô lái xe, đi công tác cũng có người đưa đón.
"Tiểu Anh, em lái chậm lại chút đi, tim anh đập nhanh quá, nhất định phải chú ý an toàn đấy."
"Anh lo em sẽ kéo anh chết cùng hả?"
"Không không không, anh chỉ lo xảy ra tai nạn thôi, bị thương cũng đau lắm chứ bộ."
Tô Thanh Anh thấy dáng vẻ cuống quýt biện giải của Tôn Tử Phàm thì cảm thấy rất buồn cười, lúc cô lén lút đi chơi đua xe đúng là chưa nói cho anh ta nghe.
Vết thương trong lòng khiến cô muốn đi thử nghiệm rất nhiều chuyện nguy hiểm, dù sao cũng là người đã từng chết một lần, nó khiến cô hiểu rõ tầm quan trọng của một tính cách mạnh mẽ, nếu không mạnh mẽ thì sẽ chỉ bị người khác bắt nạt thôi.
Đó là kinh nghiệm cô rút ra được sau những gì đích thân trải nghiệm vào năm năm trước.
"Tử Phàm, anh phải tin em, em không yếu như những gì anh nghĩ đâu, em đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều rồi."
"Phải, anh biết là em đã trở nên rất mạnh mẽ, nhưng chúng ta không phải đang ở trường đua. Đây là đường giao thông xe cộ tấp nập, nếu lái nhanh quá thì dễ gây tai nạn lắm."
Tô Thanh Anh nghe những lời này lại cảm thấy không đúng lắm, Tôn Tử Phàm trở nên lo xa như thế từ bao giờ, không ngờ anh ta còn nói với cô về vấn đề tham gia giao thông cơ đấy.
Tô Thanh Anh liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, hai chiếc xe kia đã không còn bám theo nữa, vì vậy cô giảm tốc xuống.
"Tay anh sao rồi? Em đưa anh đi bệnh viện trước nhé."
Tôn Tử Phàm dứt khoát từ chối, nếu đến bệnh viện bác sĩ thấy vết thương do súng đạn gây ra thì có thể sẽ chọn báo cảnh sát, đến lúc đó sẽ rước phải kha khá phiền phức."
"Không cần đến bệnh viện đâu, về thẳng biệt thự bên kia đi, ở đó có bác sĩ riêng khám cho anh."
"Vậy được, chúng ta đi đón Tiểu Bảo trước đã, bây giờ chắc thằng bé đã tan học rồi."
"Ừ."
Tô Thanh Anh lại tăng tốc, lần này Tôn Tử Phàm lại không nói gì.
Tô Thanh Anh muốn đi đón Tô Tiểu Bảo, chắc chắn sẽ làm chậm trễ thời gian trị thương của Tôn Tử Phàm, cho nên cô chỉ có thể lái nhanh lên thôi.
Ở cổng nhà trẻ, Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy mẹ mình đến đón thì khỏi nói cũng biết cậu bé vui mừng cỡ nào, đứng từ xa đã vẫy tay hô to.
"Mẹ, con ở đây này, ở đây này!"
Cô giáo đứng ở bên cạnh thấy thế cũng nhìn theo cậu bé.
Lúc nhìn thấy Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Người xinh đẹp nên sinh đứa con trai cũng cực kỳ đẹp trai!
Cô giáo ngồi xuống: "Tô Cảnh Nhạc, đó là mẹ con hả?"
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, cong môi cười khúc khích.
"Vâng ạ, cô Mộc, đó là mẹ con đó, mẹ con xinh lắm đúng không?"
"Ừ, mẹ con thật sự rất xinh đẹp."
Cô giáo Mộc cười nói với cậu bé.
Tô Thanh Anh đi tới chỗ con trai, cô giáo Mộc cũng đứng lên, cười rất ôn hòa.
"Chào cô, tôi tên Mộc Thanh, cô có thể gọi tôi là cô giáo Mộc, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Tô Cảnh Nhạc."
"Chào cô Mộc, tôi tên là Tô Thanh Anh, là mẹ của Tô Cảnh Nhạc, thằng bé ở trường không gây rắc rối cho các cô chứ?"
"Mẹ, con là một bé ngoan đó. Sao có thể gây rắc rối cho cô giáo như mấy đứa trẻ con ba tuổi được? Mẹ cũng coi thường cục cưng nhà mình quá rồi đấy."
Tô Thanh Anh cúi xuống nhìn con trai, nở nụ cười bất đắc dĩ.
"Cô Tô, tôi có thể nói chuyện riêng với cô mấy câu được không?"
Tô Thanh Anh gật đầu, đi sang một bên với cô giáo Mộc.
"Cô Mộc có chuyện gì sao? Có phải là Tiểu Bảo có vấn đề gì không?"
Cô giáo Mộc lắc đầu: "Không có, cũng chính vì không có vấn đề gì nên tôi mới lo lắng. Bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc ở trường vẫn rất ngoan, cũng vô cùng thông minh, những thứ cô giáo dạy đều biết hết rồi.
Bốn tuổi là thời điểm trẻ com bướng bỉnh nhất, nhưng những tính cách đó Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn không có.
Trong chuyện này nhất định là có một phần nguyên nhân do người lớn trong nhà, đừng có lúc nào cũng bận bịu công việc, nên dành thời gian để chơi cùng con trẻ, nếu không sau này con trẻ sẽ dễ đi sai hướng lắm đó ạ."
Tô Thanh Anh bất đắc dĩ phải gật đầu.
"Bình thường cậu bé cũng không chơi cùng các bạn, lúc nào cũng ngồi một mình ngây ngốc hoặc viết vẽ gì đó lên giấy. Tôi hy vọng gia đình có thể quan tâm đến cậu bé nhiều hơn."
"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn cô giáo Mộc. Tôi còn có chút chuyện gấp nên đi trước đây ạ."
"Vâng."
Tô Thanh Anh vội vàng quay người dẫn Tiểu Bảo đi.
Trước giờ Tô Cảnh Nhạc luôn rất nhạy cảm, nhìn thấy mẹ mình sốt ruột như thế nên cậu bé lập tức khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ạ?"
"Ừ, daddy Tử Phàm của con bị thương rồi, bây giờ mẹ phải đưa daddy về nhà chữa trị."
Tô Cảnh Nhạc nghe vậy thì cau mày, daddy Tử Phàm lúc nào cũng vô cùng lợi hại, sao tự dưng lại bị thương?
Lúc lên xe thì Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy máu chảy đỏ sẫm trên cánh tay trái của Tôn Tử Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét, đó đâu phải vết thương bình thường.
"Con ngồi cần thận nhé Tiểu Bảo, thắt dây an toàn vào, mẹ sắp đua xe đấy.”
Tô Cảnh Nhạc: "..."
Tôn Tử Phàm: "..."
"Daddy, tay daddy không sao chứ? Ai làm daddy bị thương thành thế này vậy? Còn là vết thương bị đạn bắn nữa!"
Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm nghe thấy thế cũng giật mình, thằng bé này rốt cuộc hiểu biết tới mức nào vậy?
Nhìn qua một cái là có thể biết đây là vết thương do súng đạn gây ra à?
Cái này cũng khó tin quá đi mất.
Nó mới bốn tuổi thôi mà!
Tô Thanh Anh không dám chậm trễ nữa, lái xe phi như bay.