“Vào tám năm trước, tôi và Tần Ngọc Linh đã ở bên nhau. Là chính cô ấy muốn bắt cá hai tay, vừa muốn ở bên công tử có tiền như anh, vừa muốn ở bên chàng trai được cả trường chào đón như tôi!”
Chu Ngọc: “...”
Anh nói thì nói đi, còn phải khen bản thân một câu mới được hả?
“Sau khi Tần Ngọc Linh ngủ với tôi thì lại ngủ với anh, nhưng giữa hai người cuối cùng có phát sinh quan hệ không thì tôi cũng không biết. Thư Khả Như bắt gặp việc tôi và Tần Ngọc Linh ở bên nhau là thật, chúng tôi ở trong rừng cây nhỏ của trường, lúc đó ai cũng đi rồi. Ai ngờ Thư Khả Như lại đột nhiên xông đến, vừa lúc nhìn thấy chúng tôi...”
Cơn giận trong lòng Chu Ngọc không ngừng dâng cao. Tốt lắm, lúc ở trong trường đã dám dã chiến, chơi kích thích quá nhỉ!
Anh ta nhớ rõ lần đầu tiên mình và Tần Ngọc Linh phát sinh quan hệ là sau khi uống say, bất tỉnh nhân sự.
Nhìn thấy vết đỏ trên ga trải giường trắng và dấu vết trên người cô ta, anh ta theo bản năng nghĩ là do mình làm. Hơn nữa, trước đây ngày nào cô ta cũng đưa bữa sáng, tối thì đưa canh nên anh ta đã dần dần thích cô ta.
Lúc đó còn trẻ tuổi, không có mưu kế như bây giờ. Lúc tỉnh dậy nhìn thấy cô ta trong lòng thì anh ta lập tức cảm thấy mình nhất định phải đối xử tốt với cô gái này, bảo vệ và trân trọng cô ta cả đời!
“Sau đó Tần Ngọc Linh lập tức đi xin Thư Khả Như đừng nói cho anh biết, cô ấy quỳ xuống trước mặt Thư Khả Như. Cô ta cũng là một cô gái hiền lành, lúc ấy đã thẳng thắn đồng ý. Chúng tôi gạt anh làm, làm khá nhiều lần. Nhưng không ngờ rằng đến cuối năm thì Tần Ngọc Linh lại có thai!”
Trần Phong Vũ nhìn vẻ mặt đen như đít nồi của Chu Ngọc thì sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Gã sợ anh ta sẽ xử lý mình ngay và luôn, dù sao thì ánh mắt của anh ta thật sự rất đáng sợ.
Không khí xung quanh rất giống đến từ địa ngục Tu La, có thể giết người bất kỳ lúc nào.
“Nói tiếp đi.”
Giọng nói lạnh lẽo của anh ta rất thản nhiên, nghe như không hề tức giận. Nếu không nhìn biểu cảm của anh ta, gã còn cảm thấy anh ta chỉ đang nghe gã kể chuyện xưa thôi.
“Vì không để anh biết, chúng tôi lập tức bắt đầu một kế hoạch. Không những làm sảy thai mà còn hãm hại Thư Khả Như.
Nhưng báo cáo khám thai mà Tần Ngọc Linh để ở ký túc xá lại tình cờ bị Thư Khả Như nhìn thấy. Tần Ngọc Linh nói đứa con đó là của anh, sau đó cô ấy nói với tôi là Thư Khả Như còn lén ở ngoài khóc cả đêm.
Kế hoạch của chúng tôi vẫn tiến hành, mua chuộc một tài xế xe tải lớn rồi để Tần Ngọc Linh hẹn anh ra. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà đã giúp chúng tôi thực hiện kế hoạch thành công.
Vừa lúc anh đến thì lập tức có thể thấy Thư Khả Như đẩy Tần Ngọc Linh ra, tài xế xe tải lớn thấy thế cũng lập tức lao đến.
Nhưng mà anh ta kiểm soát tốc độ không tốt nên thật sự đúng trúng Tần Ngọc Linh. May là cô ấy chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng, nhưng mà bị đụng vào bụng rồi lại ngã lăn ra đất nên sảy thai là việc đương nhiên. Đó là lý do anh nhìn thấy máu chảy rất nhiều.”
Chu Ngọc: “…”
Vào lúc này, anh ta thật sự muốn giết người, giết hai con người khốn nạn này!
Mà bây giờ anh cũng hiểu rõ, có lần đi ăn cơm với Thư Khả Như mà cô ấy toàn gọi món có rau xanh. Ngay cả rau thơm cô ấy ghét nhất cũng gắp vào trong chén anh ta, còn nói gì mà… À đúng rồi, nói rau xanh mướt mát, cuộc sống phải có màu xanh lục thì mới tốt đẹp được.1
Lúc đó anh ta không để ý, cho rằng cô ấy nổi điên thôi!
“Vì sao lại dàn cảnh chết giả?”
“Sợ... Sợ bác sĩ nói chuyện cô ấy mang thai ra. Một năm trước, hai người chỉ phát sinh quan hệ một lần. Không đúng, thậm chí là chưa từng phát sinh. Vì vậy một khi bác sĩ nói việc cô ấy mang thai cho anh biết thì chuyện của chúng tôi lập tức bại lộ.
Sau đó, tôi đưa cô ấy ra nước ngoài sinh sống. Mấy năm gần đây cô ấy lại phá mất hai đứa nhỏ, không lâu trước khi trở về lại phá một cái thai!”1
Chu Ngọc: “…”
Chẳng trách khi gặp lại thấy cô ta yếu như thế, hoá ra là vì lí do này!
Hơn nữa, mỗi khi Thư Khả Như gặp anh thì lại cười khó hiểu, hẳn là vì lí do này.
Cô gái đáng chết, biết anh bị cắm sừng mà không nói thì thôi đi, còn tự giác rút khỏi anh và Tần Ngọc Linh.1
“Vậy là một triệu đó do cô ấy gửi cho anh, chính là muốn đặt dấu chấm hết với anh, bảo anh sau này đừng dây dưa với cô ấy nữa.”
“Đúng! Tôi mới về nước một tuần trước, sau đó chúng tôi...”
“Hai người lại làm một trận kịch liệt trước cửa biệt thự của tôi!”
Trần Phong Vũ rụt vai, gã không ngờ sẽ bị Chu Ngọc nhìn thấy, chẳng trách anh ta lại đột nhiên bắt gã đến đây tra hỏi.
“Hai người đúng là rất lợi hại, từ trước đến nay đều biến Chu Ngọc tôi thành một cái máy ATM!”
Đúng là minh chứng cho thứ gọi là lốp dự phòng, thằng ngu nhiều tiền!1
Nếu không phải tình huống bây giờ không thích hợp, tính mạng đang bị uy hiếp nghiêm trọng thì Trần Phong Vũ cũng rất muốn gật đầu nói phải.
Những người mặc đồ đen lập tức nhìn về phía Chu Ngọc, tất cả đều mang vẻ thương cảm.
Cậu chủ thật quá đáng thương, trên đầu là một bãi xanh mướt, còn xanh hơn cả thức ăn. Cho dù nhuộm thành màu đen cũng có thể thấp thoáng thấy ánh xanh lục.
“Mấy người ném anh ta xuống biển cho cá mập ăn, một cái xương cũng không chừa. Ăn tiền của Chu Ngọc thì phải trả cái giá đắt!”
Lập tức có hai người mặc đồ đen bước đến, nhấc gã lên khỏi mặt đất.
“Xin anh đó Chu Ngọc. Tôi biết lỗi rồi, cùng lắm thì tôi trả tiền lại cho anh!”
“Lúc hai người làm những việc này trên đầu tôi thì nên nghĩ đến sẽ có kết cục này. Các người cho rằng Chu Ngọc tôi là người tốt à? Không, so với tưởng tượng của hai người thì tôi còn tàn nhẫn hơn ngàn lần, cho nên hưởng thụ thật tốt thời gian còn lại đi.”
Anh ta quay lưng về phía bọn họ, không quan tâm đến tiếng kêu cứu ngày một cách xa của Trần Phong Vũ.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ xuất hiện.
Chu Ngọc đứng trên tầng cao nhất, không rời đi. Dưới chân anh ta đầy tàn thuốc, số lượng đại khái khoảng hai gói thuốc lá.
Mình đã bị cắm sừng thành thế này thì còn tâm trạng làm gì nữa.
Hơn nữa, anh ta nhớ mình còn nợ Thư Khả Như một lời xin lỗi chính thức, xin lỗi cho những chuyện mình đã làm với cô ấy.1
Anh ta coi mắt cá là ngọc trai, vứt bỏ viên ngọc trai thật sự!1
Nếu không sợ đau, anh ta rất muốn tát cho mình vài cái. Bản thân thật sự quá khốn nạn, một cô gái tốt như vậy lại không biết trân trọng, còn không ngừng làm tổn thương và hạ nhục cô ấy!1
Anh ta không phải người!1
Chu Ngọc ép mình phải bình tĩnh, buộc mình không được nghĩ đến chuyện này. Anh ta sợ mình không kiểm soát được lại có xúc động đi giết người.1
Nghĩ đến chuyện tuy mình không phát sinh quan hệ với Tần Ngọc Linh, nhưng lại hôn môi với cô ta thì trong lòng lại thấy buồn nôn.
Thư Khả Như không muốn hôn môi với anh ta là đúng!
Điện thoại trong túi anh ta reo lên, vừa nhìn thấy cái tên hiện lên là anh ta dứt khoát vứt nó đi luôn!