Mười hai giờ đêm, thành phố Giang Thành vẫn chìm trong ánh đèn sáng lấp lánh. Nhưng làn gió đêm hiu quạnh lại thổi vào Tô Khiết khiến cô rùng mình.
Cô ôm chặt cái túi trong lòng giống như sợ nó rơi mất, bên trong đó có thứ vô cùng quan trọng.
Căn phòng khách tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, trong lòng cô rất vui vẻ. Anh quay về rồi sao?
Vừa đúng lúc cô muốn nói cho anh nghe một tin tốt.
Quả nhiên, cô vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Chiếc áo sơ mi trắng được nhét tùy ý vào trong chiếc quần Âu, hai chiếc cúc áo ở phía trên cùng bung ra để lộ xương quai xanh tinh xảo, phần ngũ quan góc cạnh thâm trầm. Nhưng anh lười biếng dựa lên ghế sofa như vậy lại có cảm giác vô cùng quyến rũ.
Nhịp tim của Tô Khiết bỗng nhiên đập chậm lại hai nhịp, cô rón rén đi đến.
Nghe thấy tiếng động, Nguyễn Hạo Thần mở mắt. Đôi mắt lạnh lẽo tối tăm của anh nhìn về phía Tô Khiết, toàn thân cô run lên liền dừng bước chân lại.
"Ha, Tô Khiết, cô được lắm! Đi ra ngoài ăn chơi đàn đúm với đàn ông đến bây giờ mới về, có phải cô đã quên mất thân phận của mình rồi không?"
"Em không có!"
Cô làm xong ngôn ngữ tay rồi tiến lên phía trước kéo lấy tay của Nguyễn Hạo Thần. Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của anh, cô lại hậm hực rút tay về rồi luống cuống làm thủ ngữ: "Em đi đến bệnh viện, đây là kết quả kiểm tra. Bác sĩ nói..."
"Đủ rồi!" Nhìn dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, Nguyễn Hạo Thần càng nhíu mày chặt hơn. Anh đập một xấp ảnh vào mặt cô kêu "bụp" một tiếng, liếc nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo và ghét bỏ.
"Ảnh đã được gửi đến nhà rồi, cô còn không thừa nhận sao?"
Những bức ảnh rơi lộp bộp xuống dưới chân, có vài tấm cứa lên gương mặt của Tô Khiết khiến máu rỉ ra.
Trong lòng cô sửng sốt, quỳ xuống nhặt những tấm ảnh đó lên.
Mỗi một tấm đều là hình ảnh bị chụp lén của cô và người bạn tốt Tôn Tử Phàm ở bên nhau, góc chụp rất xảo quyệt, khéo léo lợi dụng góc độ mà chụp hai người họ thành cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.
"Em và anh ấy không có gì cả, anh hãy tin em." Tô Khiết hoảng hốt đứng lên, trong cổ họng phát ra tiếng ú ớ, cố gắng giải thích.1
Cô bị hạ đường huyết, vì đứng lên nhanh quá nên đầu óc choáng váng, cả người không kiểm soát được mà ngã nhào xuống.
Nguyễn Hạo Thần thầm giật mình, vô thức đưa tay ra kéo cô vào lòng.
Anh đang làm cái gì vậy? Sao anh lại có thể quan tâm một người phụ nữ không có chuẩn mực đạo đức như vậy?
Nguyễn Hạo Thần bóp lấy cằm của cô, lạnh lùng nói: "Phóng túng đến nỗi không còn sức để chống đỡ? Tô Khiết, đúng là chỉ có cô!"1
Sự uất ức và muốn thanh minh giống như xương cá cắm chặt vào trong cổ họng của Tô Khiết, gương mặt cô bắt đầu đỏ bừng.
"Sao nào? Có tật giật mình ư?" Nguyễn Hạo Thần cắn răng nói.
"Hạo Thần, không phải đâu, chuyện này là hiểu lầm." Tô Khiết vẫn không ngừng lắc đầu, nóng lòng muốn giải thích nhưng cổ họng cô lại chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn nghẹn ngào.1
Cô có thể cảm nhận rất rõ ràng cơn tức giận ngút trời của Nguyễn Hạo Thần, cô vừa sợ vừa uất ức, từng giọt nước mắt to không ngừng rơi xuống.
Nguyễn Hạo Thần bị nước mắt của cô làm cho bực bội khó nói lên lời, anh xé đồ lót của cô ra rồi đè cô xuống ghế sofa. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, kìm hãm cô ở dưới người mình.
"Cô thiếu thốn đàn ông như vậy sao?" Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mũi của anh đối diện với mũi cô, hơi thở nam tính hung hăng xâm chiếm đè ép khiến Tô Khiết không thể nào thở nổi.
Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực và tiếng tim đập như tiếng sấm của anh, trong khoảnh khắc này cô thất thần mà quên mất phải thở.
Không đúng! Không được! Trong bụng cô còn có đứa con của anh!
Tô Khiết khôi phục lại tinh thần, cố gắng giãy dụa một lần nữa. Cô uốn éo người sang trái sang phải muốn chạy trốn, nhưng lại kích thích Nguyễn Hạo Thần càng phản ứng mãnh liệt hơn.
"Cô từ chối tôi sao? Hay là muốn thủ thân như ngọc vì thằng đàn ông hoang kia?" Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần tối sầm lại, giọng nói khàn khàn. Anh đang cố gắng kìm chế ngọn lửa đang bùng lên trong lòng mình.
Tô Khiết cảm thấy hoảng sợ trước tiếng gầm của anh, cô dừng giãy dụa nhưng trong đôi mắt vẫn không ngừng lóe lên ánh nước.
Cô định nói cho anh biết mình mang thai rồi, bọn họ có con rồi. Nhưng bây giờ sự nhiệt tình của cô đã bị đánh tan bởi sự tức giận và nghi ngờ của anh.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần tối sầm lại, anh bỗng nhiên đứng dậy rồi bế ngang Tô Khiết lên, sau đó quay người sải bước đi vào trong phòng tắm.