CHƯƠNG 945
Rõ ràng sáng nay cô nói với anh là tới bệnh viện chăm sóc ông cụ, nhưng buổi sáng cô có tới bệnh viện, rồi biến mất tăm.
Vậy thì cả ngày hôm nay cô đã đi đâu?
Chết tiệt, anh đã nói với cô đừng chơi trò mất tích với anh, thế mà người phụ nữ này vẫn dám mất tích.
Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, rồi bấm gọi cô.
Ở bên này, trong phòng bệnh Bùi Dật Duy, điện thoại Tô Khiết bỗng reo lên, dọa cô giật mình, vì tay phải cô đang bị Bùi Dật Duy nắm chặt, đành phải dùng tay trái để lấy điện thoại ra, nên khá bất tiện, tất nhiên hành động cũng hơi chậm chạp.
Không dễ gì mới lấy được điện thoại ra ngoài, lúc nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, cô sợ đến mức tim như ngừng đập mấy giây.
Tô Khiết nhớ tới chuyện hồi sáng, lúc cô rời đi, Nguyễn Hạo Thần đã nói buổi tối sẽ tới bệnh viện đón cô, nếu anh không tìm thấy cô, cô phải tự gánh lấy hậu quả…
Mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, cô vừa nghĩ tới người đàn ông năm năm trước chính là anh, trong lòng cô lại chột dạ, trước giờ cô chưa từng chột dạ thế này.
Cô đã lớn chừng này, nhưng chưa từng chột dạ như vậy.
Vì trong lòng cô đang chột dạ, căng thẳng, cộng thêm việc tay phải cô đang bị Bùi Dật Duy nắm chặt, chỉ có thể ấn bằng tay trái, nên bất cẩn cúp điện thoại.
Tô Khiết hơi ngẩn người, lúc nãy cô đã cúp điện thoại Nguyễn Hạo Thần ư? Thật ra cô vốn định nghe máy, nhưng lại bất cẩn ấn nhầm nút.
Thật đó, cô thật sự bất cẩn ấn nhầm nút!!
Nhìn cuộc gọi bị mình bất cẩn ấn tắt mất, mắt Tô Khiết lại lóe lên, trong lòng càng chột dạ hơn.
Nguyễn Hạo Thần thấy cuộc gọi bị từ chối thì mặt mày trở nên u ám ngay, người phụ nữ này chơi trò mất tích với anh thì thôi đi, giờ còn dám ngắt điện thoại của anh nữa!
Cô đúng là ngày càng to gan mà!
Nguyễn Hạo Thần không hề do dự, gọi lại lần nữa.
Lúc nhìn thấy điện thoại lại đổ chuông, Tô Khiết bỗng cảm thấy tê cả da đầu, trước giờ cô là người không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ cô thật sự hơi sợ anh.
Giờ cô nên nghe máy? Hay không nghe máy?