CHƯƠNG 673
Cô ta nhớ, đó là mùa đông, Nguyễn Hạo Thần đứng trong tuyết, cứ đứng như vậy cả một đêm, nhưng, anh lại không có khóc, chỉ bướng bỉnh đứng ở đó.
Năm đó, Nguyễn Hạo Thần mới 9 tuổi, còn bé như vậy, yếu ớt như vậy, nhìn như thế khiến người ta rất đau lòng.
Bây giờ Nguyễn Hạo Thần cuối cùng cũng tìm được một cô gái anh thích, cô ta không muốn bởi vì bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ.
“Em chuyển tư liệu cho chị, chị tra rõ rồi nói tiếp.” Trác Hiểu Lam nghĩ tới chuyện trước kia, trong giọng nói cũng mang theo vài phần nặng nề.
Cô ta muốn nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc, cô ta giúp anh, nhất định phải giúp anh.
Trác Hiểu Lam nghĩ, trước tiên phải lấy được tư liệu, cô ta trước tiên phải tra, nếu như thật sự không tra ra được, cô ta đích thân qua đó một chuyển.
Trác Hiểu Lam biết, Nguyễn Hạo Thần không dẫn cô gái đó đến đây, là không muốn khiến cô gái đó chịu tổn thương. Nhưng đến lúc đó nếu như thật sự không tra được, cô buộc phải đích thân qua đó, xem thử tình trạng của cô gái đó rốt cuộc là như nào?
Có điều, lúc này Trác Hiểu Lam không có nói ra suy nghĩ của cô ta cho Nguyễn Hạo Thần.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp máy, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, anh biết Tô Khiết vẫn ở trong nhà tắm, anh mở email, ấn mở một email trong đó, đó là tư liệu trước kia anh cho người điều tra chuyện liên quan đến Tô Khiết.
Là một số chuyện khi cô ở nước M.
Nguyễn Hạo Thần tổng kết lại, chuyển tất cả những gì anh biết cho Trác Hiểu Lam.
Bao gồm thân phận ở thành phố A của Tô Khiết, cũng bao gồm thân phận chuyên gia tâm lý tội phạm của cô ở nước M, có thể nói những gì Nguyễn Hạo Thần tra được coi như rất chỉ tiết rồi.
Nguyễn Hạo Thần chuyển tư liệu xong, vừa hay nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Khiết đã sửa soạn xong bước ra.
Nguyễn Hạo Thần cất điện thoại đi, đi tới, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo của Tô Khiết, trên mặt anh không có bất cứ sự khác thường nào: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Động tác của anh rất tự nhiên, nhưng Tô Khiết lại cảm thấy bàn tay của anh đặt ở trên eo cô có hơi siết chặt, giống như có một tia căng thẳng, lại giống như có một tia lo lắng.