Chương 3641
Mặc Thành đỡ trán, mấy đứa nhỏ bên cạnh mình bị sao vậy, lúc ngoan ngoãn thì là thiên sứ, đến lúc đùa nghịch lại là ác quỷ, có thể chung sống hòa bình được không. Bây giờ anh ta rất muốn hỏi một câu, tính cách của Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo được di truyền từ ai thế? Ba nuôi không hề ác liệt như vậy!
Lẽ nào là Tô Khiết? Hay là Nguyễn Hạo Thần? Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo mang tới cho anh ta một cảm nhận sâu sắc, rằng không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu! Nhưng Mặc Thành lại quên mất rồi, khuôn mặt anh ta mới có tính lừa gạt nhất, không hề kém hơn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo chút nào.
Đường Vũ Kỳ cười hi hi, khoe khoang nói: “Chú đừng quên, quần áo trên người Vũ Kỳ đều là chị Lâm Từ chọn, không phải chú chọn, ông không khen chú cũng là điều bình thường.” Cô bé không thèm để ý mà thêm dầu vào lửa, dù sao cũng có người bảo vệ mà!
Mặc Thành mệt lòng, cố ý tức giận nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ. Đường Vũ Kỳ cười khanh khách.
Trương Minh Hoàng lo uống trà của mình, nhìn họ đùa nghịch. Ông lúc này, có con cái chăm sóc bên cạnh, có hai đứa cháu hầu hạ dưới gối, còn có ai có thể thoải mái hơn ông nữa? Trương Minh Hoàng nhàn nhã nghĩ.
Đường Vũ Kỳ đột nhiên nhớ đến, Lâm Từ bảo cô bé thêm số liên lạc của cô ấy, vậy là bèn lấy tờ giấy ra, nhíu mày nhìn.
“Sao thế?” Trương Minh Hoàng hoài nghi nói, Vũ Kỳ đang do dự gì sao?
“Trang sức trên người cháu là một chị gái tặng, chị ấy cho cháu phương thức liên lạc, cháu đang nghĩ xem nên trực tiếp gọi điện hay là kết bạn face.” Đường Vũ Kỳ do dự, face có cùng số không nhỉ!
“Thôi vậy, cháu gọi điện trước!” Đường Vũ Kỳ lập tức không bối rối nữa, lấy điện thoại ra nhấn số. Trương Minh Hoàng ở bên cạnh nhìn, lần trước cũng vậy, Đường Vũ Kỳ trực tiếp cho ông phương thức liên lạc, lần này… lại trực tiếp liên lạc với người lạ, thật đúng là rộng rãi.
Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, giọng nói mang theo ý cười thanh lãnh truyền tới: “Là Vũ Kỳ đáng yêu đó sao?”
“Uầy! Sao chị lại biết thế!” Đường Vũ Kỳ ngạc nhiên cảm thán, cô bé còn chưa nói câu nào mà.
Mặc Thành nghe được giọng nói thanh thúy ấy thì khẽ cười, cho dù sau này không gặp lại, anh ta cũng sẽ không quên giọng nói này. Sự lạnh nhạt kèm theo chút tươi trẻ, cứ luôn cảm thấy mang theo dư vị.
Trương Minh Hoàng nhíu mày, giọng nói này… tại sao lại có vẻ quen thuộc đến vậy? Hình như đã rất lâu rồi không nghe thấy nhưng giọng nói này nhất định là đã từng nghe qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!