Chương 2948
“Tiểu vương tử còn có một người mẹ, cậu ấy ở với mẹ mình. Nhưng mà ở nơi ở của Tiểu vương tử không có người khác.”
Mạnh Lâm không biết tại sao cậu Đường lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng mà chuyện này thì cũng dễ biết thôi. Anh ta ở nước R lâu thế, cũng đã nghe nói vài chuyện liên quan đến cậu Tiểu vương tử này: “Năm đó mẹ của Tiểu vương tử đưa Tiểu vương tử về hoàng thất nhận con, nhưng mà mẹ của Tiểu vương tử không được Quỷ Vực Chi Thành đón về, vẫn cứ ở cùng Tiểu vương tử.”
Đôi mắt híp nhẹ của của Đường Lăng lóe sáng, mẹ của cô?
Thế nên, bây giờ người mà cô chú ý nhất chắc là mẹ của cô?!
“Cậu Đường, cậu Tiểu vương tử này thật sự không có…” Mạnh Lâm vẫn muốn khuyên Đường Lăng, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng thì ngậm miệng.
Tài xế vẫn cứ yên tĩnh lái xe, chỉ là dường như phía trước bỗng nhiên có một chiếc xe đột ngột vòng lại từ bên đường, tài xế kinh hãi, nhanh chóng phanh lại.
Ở ghế sau Lâm Bối ngủ mà chẳng nhận thấy gì, người nghiêng ra trước theo quán tính.
Đường Lăng nhanh chóng vươn tay ôm luôn cô vào trong ngực. Một tay Đường Lăng gắng sức chống lên mặt sau của chiếc ghế trước mặt, thay cô chặn hết mọi xung lực.
Nhưng mà Lâm Bối vẫn bị lắc tỉnh, cô mở hí mắt, nhìn Đường Lăng.
Đường Lăng thấy cô bị lắc tỉnh thì anh hơi nhíu mày, Đường Lăng nghĩ bây giờ cô tỉnh rồi thì chắc chắn lập tức tránh khỏi lồng ngực anh.
Đường Lăng biết rõ cô ghét mình nhiều thế nào, biết rõ cô muốn chạy trốn khỏi anh như thế nào.
Lúc trước nếu anh không lấy Đại vương tử ra để uy hiếp cô thì cô chẳng thèm phản ứng lại anh.
Lâm Bối mở mắt, nhìn Đường Lăng, sau đó cô chớp mắt rồi nhìn Đường Lăng thêm lần nữa.
Đôi môi Đường Lăng không nhịn được mà vểnh lên, dáng vẻ này của cô đúng là đáng yêu chết thôi. Nhưng mà Đường Lăng chờ cô lấy lại tinh thần, anh biết sau khi cô lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ không hề do dự mà đẩy anh ra, đương nhiên có khi còn cho anh một tát.
Nghĩ đến khả năng này, môi Đường Lăng mím lại, biết rõ có thể sẽ ăn tát nhưng anh vẫn không biết tự buông ra trước mà còn ôm cô như thế.
Đường Lăng cảm thấy chẳng lẽ mình có thể chất M hay sao.
Ôi, dù có bị cô tát thì anh cũng chịu.
Ôm cô như thế, cảm nhận được sự mềm mại của cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, anh không nỡ buông tay.
Nhưng Đường Lăng cũng chẳng chờ được cái tát mà anh tưởng sẽ phải chịu, thậm chí cũng không thấy Lâm Bối đẩy anh ra.
Ngược lại sau khi Lâm Bối thấy anh xong thì lại nhắm mắt, hiển nhiên là định ngủ tiếp.