CHƯƠNG 284
Nhưng lúc này anh trai lại trực tiếp nói vậy với ông cụ Nguyễn.
Mộng Nhược Đình nhìn về phía Tô Khiết, người anh trai cô biết bấy lâu chưa từng kích động như vậy.
“Được, được, lời này là do tự cháu nói, cháu đừng có hối hận.” Ở đầu dây bên kia, sau khi ông cụ Nguyễn phản ứng lại thì ngoài sự thảng thốt ông còn tức giận nữa.
Mà lần này, Nguyễn Hạo Thần không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại, ý tứ đã rất rõ ràng rồi, anh không cần Nguyễn Thị nữa.
“Anh thật sự không cần Nguyễn Thị nữa sao, như vậy quá tiện cho kẻ khác….” Mộng Nhược Đình cũng không tiếc gì gia tài của Nguyễn Thị, nhưng cứ như vậy cho không kẻ khác, cô không cam tâm.
Nguyễn Hạo Thần không trả lời, chỉ là trong ánh mắt sắc lạnh lộ ra sự quyết liệt.
Tô Khiết nhìn Mộng Nhược Đình, rồi lại nhìn Nguyễn Hạo Thần, nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng: “Nếu như anh đã không cần cổ phân của Nguyễn Thị, vậy cuộc hôn nhân của chúng ta có thể kết thúc sớm không?”
Anh lấy cô, vốn dĩ là do bị ông cụ Nguyễn bắt ép, vốn là vì muốn có được Nguyễn Thị, bây giờ anh còn cần Nguyễn Thị nữa rồi, vậy cuộc hôn nhân giữa cô và anh có tôn tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hoàn toàn có thể kết thúc sớm được rồi.
Như vậy cũng là thành toàn cho anh với Mộng Nhược Đình.
“Em nói cái gì?” Nguyễn Hạo Thần nghe lời cô nói, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, trực tiếp nhìn cô.
Trong một khoảnh khắc, anh tưởng rằng tai mình có vấn đề, bản thân mình nghe nhầm rồi.
Cô nói cái gì? Kết thúc cuộc hôn nhân của bọn họ trước kỳ hạn.
Lúc nãy cô và anh suýt nữa thì…
Nếu như không phải vì cuộc điện thoại của ông cụ, thì anh chắc chắn có được cô rồi, lúc nãy cô không có chút từ chối nào nhưng bây giờ cô lại đề nghị ly hôn sớm với anh?
Anh muốn tìm ra biểu cảm đùa cợt trên mặt cô nhưng không có, một chút cũng không có, cô vô cùng nghiêm túc, hơn nữa trong mắt còn lộ ra vài phần mong đợi.
Cô mong đợi điều gì? Mong được nhanh chóng ly hôn với anh sao?
Người phụ nữ này thật tàn độc.
“Lúc đầu chúng ta ký hợp đồng kết hôn, dụng ý của anh là vì muốn có được Nguyễn Thị, bây giờ anh đã không còn muốn có Nguyễn Thị nữa rồi, vậy cuộc hôn nhân của chúng ta không cần thiết phải tồn tại.” Tô Khiết có phần ngạc nhiên trước dáng vẻ tức giận của anh, nhưng vẫn giải thích.