Chương 2707
Bà ta dựa vào cái gì chứ?
Mẹ nó không sai gì cả, mẹ nó là người mẹ tốt nhất trên đời, nó tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chỉ trích mẹ nó.
“Đúng, lời này của cậu chủ nhỏ quá đúng, lịch sự tôn trọng là lẫn nhau, bà muốn người khác lịch sự với bà thì đầu tiên bà phải học được lịch sự với người khác, xin hỏi bà cụ Nguyễn, bà dùng giọng điệu cao ngạo không ngừng chất vấn thân phận của cậu chủ nhỏ, đây chính là lịch sự của bà sao?” Ký giả vốn không để ý tới bà cụ Nguyễn, cũng sắp quên mất bà ta, không nghĩ tới bà ta lại nhảy ra.
Hơn nữa cho đến bây giờ bà ta vẫn có dáng vẻ cao ngạo như vậy.
“Bà cụ Nguyễn, chuyện về thân thể của cậu chủ nhỏ là chuyện riêng của cậu ấy, cậu ấy muốn nói hay không là quyền và tự do của cậu ấy, sao lại bị bà nói thành không biết lễ phép chứ?”
“Sự thật thế nào, chúng tôi ở đây đều nhìn thấy rất rõ ràng, tin rằng những người xem live stream cũng đều thấy rất rõ ràng, mặc dù cậu chủ nhỏ là cậu chủ của Diêm Môn, nhưng thái độ khiêm nhường, lễ phép hiểu chuyện, đối với ai cũng lịch sự khách sáo, đối với cậu hai Trác như vậy, đối với giáo sư Cổ cũng vậy, dù là với ký giả chúng tôi cũng như vậy, cậu ấy lễ phép như vậy, lại còn bị bà chỉ trích, xin hỏi bà rốt cuộc là mắt mù hay tâm mù?” Ký giả trước đó được Đường Minh Hạo điểm danh dẫn vào nói càng không khách sáo, bà cụ Nguyễn này thật quá đáng.
“Bà cụ Nguyễn, rốt cuộc bà có ý gì? Bà lớn tuổi vậy rồi tại sao lại nhằm vào một đứa trẻ?”
“Bà cụ Nguyễn, có phải bà cảm thấy tất cả mọi người đều nên nghe theo lời bà không, người nhà họ Nguyễn các người đều như vậy sao?” Lời của ký giả ngày càng không khách sáo, nhưng vị ký giả này sau đó lại bổ sung một câu: “Lời vừa rồi tôi nói không bao gồm cậu ba Nguyễn, dù sao thì cậu ấy bây giờ đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn rồi.”
Bà cụ Nguyễn vốn vì Đường Minh Hạo mà tức giận không nhẹ, bây giờ lại nghe thấy lời của ký giả, mặt mày âm u, nhất thời cảm thấy như sắp đổ mưa, khóe môi bà ta giật giật, muốn nói gì đó, nhưng câu hỏi của ký giả dồn dập, bà ta căn bản không có cơ hội mở miệng.
Đường Minh Hạo không để ý tới bà cụ Nguyễn nữa, chuyện của nó đã làm xong rồi, cũng đã đạt được hiệu quả nó muốn rồi, về phần những chuyện khác thì không phải nó có thể khống chế.
Nó cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa.