Chương 1780
Cứ như vậy đi!
Cứ thế thôi!
“Đi đâu chứ?” Thư ký Lưu sửng sốt, câu nói đột ngột của chủ tịch khiến anh ta không kịp hoàn hồn, chủ tịch đang muốn đi đâu vậy chứ?
Đi tìm cô chủ sao?
“Đi công ty.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn thư ký Lưu hãy còn đang ngu ngơ rồi trả lời, hiếm khi anh chịu giải thích những lời mình nói như vậy, giọng điệu rất thỏa mái, thư ký Lưu cũng rất ít khi thấy anh đễ chịu như vậy.
“Đi công ty?” Thư ký Lưu nghe vậy thì giật hết cả mình, vẫn chưa kịp tỉnh thần lại, chủ tịch cứ đứng tại chỗ suốt đêm rồi sau đó nói muốn tới công ty?
“Tôi nhớ hôm nay ở công ty có một buổi họp.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần rất tự nhiên, tự nhiên tới nỗi không hề có chút bất thường nào, lúc này khuôn mặt của anh cũng đã trở về vẻ trầm tĩnh như mọi khi.
“A? Đúng, đúng là có một buổi họp.” Thư ký Lưu liên tục gật đầu, hôm nay ở công ty đúng là có một buổi họp, ý của chủ tịch là bây giờ sẽ đến cong ty họp sao?
Mới phút trước chủ tịch vẫn đang yên lặng như thể sắp hòa làm một với không khí xung quanh, vậy mà bây giờ lại muốn tới công ty mở họp?
Sao anh ta cứ cảm thấy như chủ tịch vừa biến thành một con người khác vậy?
Nguyễn Hạo Thần không thèm để ý tới thư ký Lưu nữa, anh mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài, thư ký Lưu cũng hoàn hồn lại, vội vã bước theo sau anh.
Thư ký Lưu đi sau lưng nên dĩ nhiên không trông thấy những xúc cảm ẩn sâu trong đôi mắt anh, và thứ xúc cảm ấy cũng chỉ thoáng vụt lên rồi cũng tắt ngúm đi thật mau.
Nguyễn Hạo Thần làm đúng như những gì anh nói: Tói công ty rồi mở họp.
Buổi sáng Tô Khiết vừa thức dậy liền tới bệnh viện để thăm ông cụ Hứa.
Cô vừa rời nhà thì Đường Minh Hạo cũng mau chóng dắt bé Đường Vũ Kỳ xuống lầu.