CHƯƠNG 1764
Anh ta không điều tra những chuyện mà chi nhánh thành phố A thường làm, chỉ là lần này chuyện của Đường Lăng rất ầm ĩ, anh ta không muốn biết cũng không được.
“Ừm, cậu đi làm việc của mình đi. Chuyện này để tôi lo. Tôi sẽ đi đến chi nhánh một chuyến.” Quản gia Trọng đã có dự định trong đầu, sắc mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Có một số việc phải đích thân nhìn thấy mới đáng tin nhất.
Ông ta thật muốn xem thử rốt cuộc chi nhánh thành phố A bên này và Đường Lăng đã xảy ra mâu thuẫn gì, có cần bọn họ phô trương đối phó như vậy không?
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trương Minh Hoàng từ đầu tới cuối đều đứng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến ông ta, hoặc có lẽ ông ta hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa quản gia Trọng và Lương.
Quản gia Trọng thầm thở dài. Bây giờ trừ chuyện liên quan đến phu nhân, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến thành chủ được nữa.
Lương cũng hiểu rõ chuyện này, đáy mắt lóe lên vẻ lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành nhanh chóng xoay người rời đi. Anh ta chỉ mong lần này có thể điều tra ra được một số việc có liên quan đến phu nhân.
“Thành chủ, ngài vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình đứng bất động mấy tiếng đồng hồ như thế, thật sự không đành lòng nói.
Mấy năm nay thành chủ nhớ nhung nhiều thành bệnh, sức khỏe của ông ta vẫn luôn không tốt. Vừa rồi thành chủ còn nôn ra máu, cứ tiếp tục như vậy sợ là ông ta sẽ không chịu được nữa .
Cũng may nơi này đã được thành chủ mua lại toàn bộ từ lâu, xung quanh đã được rào lại, cho nên không có ai tới quấy rầy.
Đây là khu vực phồn hoa bậc nhất trung tâm thành phố, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Thành chủ đã mua tòa cao ốc này và một số khu trung tâm thương mại xung quanh, nhưng mua xong lại niêm phong toàn bộ, cứ để trống không như vậy, chẳng làm gì.
Ông ta biết thành chủ làm tất cả những thứ này chỉ là vì tưởng nhớ phu nhân. Dù sao đây cũng là nơi thành chủ đã gặp gỡ phu nhân.
Việc để trống diện tích đất đắt hơn vàng lớn như vậy đúng là rất lãng phí, hơn nữa, để giữ được nơi này, hàng năm thành chủ phải nộp cho chính quyền địa phương một khoản thuế đáng kinh ngạc.