”Phó Minh Viễn đã hơn một tuổi rồi, cô biết đấy, trẻ con trước bốn tuổi thì chẳng có chút ký ức gì cả. Lúc này cô rời khỏi thằng bé thì sau này ký ức của thằng bé về cô sẽ không nhiều nhặn đâu.”
Tô Khiết Quỳnh chỉ biết bóp thật chặt lòng bàn tay, không có bất kỳ phản ứng gì cả.
Bà Trác Vân Nhã nhìn lòng bàn tay đang nắm chặt lại của cô, cũng thu lại một phần thái độ cao quý trước mặt Tô Khiết Quỳnh lại một chút, thở dài một hơi rồi nói: “Cô cứ cố chấp như thế này có tác dụng gì chứ? Cô và Tử Uy không có tình cảm gì với nhau cả, cô cũng không có tình cảm gì với nhà họ Phó, nhà họ Phó lại càng không có tình cảm gì với cô. “
“Lúc đầu cô đã làm mọi cách để được gả vào nhà họ Phó, cũng vì cứu nhà họ Tô của cô. Mặc dù bây giờ không thể nói rằng Tập đoàn Tô Thành đã khôi phục lại như xưa, nhưng suy cho cùng cũng đã sống sót qua cơn nguy kịch rồi.”
“Cô cũng thấy đấy, với thân phận và địa vị của Tử Uy, bên cạnh nó cần có một người vợ ở bên ngoài có thể hỗ trợ nó, về nhà có thể quan tâm chăm sóc nó. Nhưng hai điểm này, cô đều không thể nào làm được.”
“Về phần Phó Minh Viễn... Tôi biết cô không nỡ rời xa thằng bé, nhưng khi thằng bé lớn lên... Đương nhiên là không có đứa con nào chán ghét mẹ của mình, nhưng cô thực sự hy vọng sau này khi Phó Minh Viễn lớn lên, người khác nhìn thấy mẹ của thằng bé là một người bị câm, không thể nói chuyện sao?”
“Trong tương lai, thân phận của thằng bé chính là người thừa kế của nhà họ Phó đấy.”
Tô Khiết Quỳnh cúi đầu xuống, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay, cơ thể hơi run lên.
“Tô Khiết Quỳnh, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, bây giờ cô rời xa thằng bé, chỉ đau đớn một khoảng thời gian ngắn, thằng bé sẽ quên cô sớm thôi. Kim Gia Hân đối xử với Phó Minh Viễn rất tốt, sau này cô ấy sẽ xem Phó Minh Viễn như con ruột của mình, cô không cần...”
Hai chữ “lo lắng” còn chưa thốt ra, Tô Khiết Quỳnh đã không thể chịu đựng được mà quay người rời đi.
Mỗi lần Tô Khiết Quỳnh đến nhà cũ của nhà họ Phó, sau khi trở về đều cảm thấy tâm trạng không ổn, dì Tống đã cảm thấy kỳ lạ từ lâu rồi.
Tô Khiết Quỳnh hỏi dì Tống rằng hôm nay Kim Gia Hân tự mình về đây, hay là có người đến đón cô ấy, dì Tống có chút do dự nói: “Trợ lý Kiều Tuấn Anh đã lái xe đến đón cô ấy.”
Kiều Tuấn Anh là trợ lý đặc biệt bên cạnh Phó Tử Uy, việc Kim Gia Hân xuất hiện trong bữa tiệc tối hôm nay, không cần nói cũng có thể hiểu được.
Tô Khiết Quỳnh không hỏi thêm gì nữa, sau khi dỗ Phó Minh Viễn ngủ xong thì lập tức trở về phòng ngủ. Phòng khách chỉ còn một ngọn đèn đang sáng, dì Tống dọn dẹp xong rồi về phòng dưới nghỉ ngơi.
Nửa đêm, Tô Khiết Quỳnh đang ngủ mê man, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, cô trở mình tiếp tục ngủ, không xuống giường xem thử.
Chắc chắn là Phó Tử Uy đã trở về rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!