Phó Sơn Nam cũng phải mang theo một cặp kính lão mới có thể nhìn rõ chữ, nên nhìn có hơi tốn sức. Ông ta mang theo vẻ mặt uy nghiêm, nhìn vô cùng chăm chú, Tô Khiết Quỳnh biết, ông ta chỉ không muốn nhìn thấy cô mà thôi.
Tô Khiết Quỳnh lại cố nặn ra nụ cười, đưa quà tặng cho Phó Sơn Nam rồi cũng đặt trên bàn trà.
Bà Trác Vân Nhã và Phó Minh Viễn chơi với nhau một hồi, thì ôm đứa nhỏ đi vào biệt thự.
Bên trái biệt thự còn có một tòa kiến trúc khác, sau khi ông cụ Phó bị bệnh thì xây dựng căn bên này.
Ông cụ bị bệnh liệt giường đã lâu, ngẫu nhiên thời tiết tốt thì mới ra ngoài ban công để phơi nắng mặt trời, nên rất ít khi gặp người khác.
Bà Trác Vân Nhã ôm theo cháu trai đi vào gặp ông cố, Tô Khiết Quỳnh đi theo phía sau, đến cửa phòng thì dừng bước lại.
Không có sự cho phép của ông cụ, cô không thể đi vào.
Tô Khiết Quỳnh đưa bùa trường sinh mình cầu trong chùa cho bà Trác Vân Nhã, để bà ấy cầm nó đưa cho ông cụ.
Bùa trường sinh làm ra từ gỗ cây bạch quả, chùa Từ Lai có một gốc bạch quả hơn bốn trăm năm, vào mùa hè năm nay thì bị sét đánh gãy xuống một nhánh cây, có người cầm nhánh cây đó tạo thành bùa cầu trường sinh, lại mời tăng lữ niệm kinh, một lá cũng khó cầu.
Cho dù là một gốc bốn trăm năm tuổi, nhưng dù sao cũng là gỗ, không thể so sánh với gỗ tử đàn quý báu, lại càng kém hơn các loại ngọc thạch, nhưng đối với một người già, nằm chờ chết mà nói thì trường sinh, ánh sáng, kinh phật, từ ngữ linh nghiệm này kia cũng là lễ vật quý báu chứa đầy tâm ý.
Bà Trác Vân Nhã nhìn cô một cái, ôm theo Phó Minh Viễn đẩy cửa đi vào, Tô Khiết Quỳnh đứng chờ bên ngoài.
Sau một lúc, cửa mở ra, bà Trác Vân Nhã nói với cô: “Đi vào đi, ông cụ nói lâu quá chưa gặp cô.”
Tô Khiết Quỳnh đang cúi đầu thì chợt ngước lên, nghe vậy thì có hơi sửng sốt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Sợ à?” Bà Trác Vân Nhã cau mày liếc cô.
Hồ sơ bệnh án của ông cụ Phó khá dài, hơn một trăm trước vừa giải phẫu cắt bỏ khối u gan, cả người cũng gầy yếu, mất đi hình dáng vốn có rồi, bình thường người ta nhìn thấy ông thì chắc chắn sẽ bị hù sợ.
Tô Khiết Quỳnh cũng không phải lần đầu thấy, tự nhiên sẽ không sợ hãi, chỉ có hơi ngạc nhiên mà thôi.
Ông cụ cực kỳ hiếm gặp cô, lần trước cũng là nửa rồi, lúc ấy chính là ngày Phó Minh Viễn tròn sinh nhật một tuổi.
Tô Khiết Quỳnh vội vàng lắc đầu, đi theo bà Trác Vân Nhã đi vào.
Căn phòng của ông cụ cực kỳ rộng rãi, bên trong có hai cái giường đặt song song với nhau, một cái lớn, một cái nhỏ. Tự nhiên cái lớn là chỗ ông cụ nằm, nhỏ hơn một chút là giường ngủ cho nhân viên y tế giám hộ ông ấy hai mươi bốn tiếng, ở giữa có đặt một cái tường hoa ngăn cách.
Ông cụ rất ít khi ra ngoài hóng mát, nhưng lại nhất định muốn giữ vững tâm trạng của mình, nên bên trong phòng lập tức có một bức tường hoa ngăn cách, tinh lọc không khí, lại có thể dùng ngăn cách hai gian phòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!