Trong điện thoại, lái xe nói với cô: “Mợ chủ, anh Lục đồng ý lời mời tham gia tiệc tối Trung Thu rồi, nói tôi đưa cô tới nhà cũ trước.”
Tô Khiết Quỳnh gõ gõ xuống màn hình, thể hiện mình đã biết rồi.
Cô ôm theo Phó Minh Viễn, trên ghế sô pha thì đặt những món quà Tết Trung thu muốn biếu cho người lớn bên nhà họ Phó, dì Tống xách xuống lầu giúp cô.
Lái xe đứng ở bên cạnh xe, nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh đi tới cũng không đi lên tiếp đón, dì Tống trừng mắt liếc anh ta một cái, bỏ quà cáp vào trong cốp sau xe.
Lái xe là người làm lâu năm ở nhà họ Phó, rất biết nhìn hướng gió, biết rõ ở nhà họ Phó, Tô Khiết Quỳnh không có chút cảm giác tồn tại nào, cho nên dù có gọi là mợ chủ thì trên thực tế cũng không coi cô là mợ chủ Phó thật sự.
Tô Khiết Quỳnh lại không thích gây chuyện, cho nên không so đo mấy chuyện này lắm.
Lái xe mở cửa xe ra, hai mươi phút sau xe đã dừng lại trước nhà cũ nhà họ Phó.
Tô Khiết Quỳnh xuống xe, người giúp việc trong nhà cũ vội vàng nghênh đón cậu chủ nhỏ, Tô Khiết Quỳnh thì mang theo quà cáp đi vào.
Dòng họ lớn như nhà họ Phó, vào ngày lễ tết không thiếu người tới cửa chào hỏi, càng không cần nhắc tới những họ hàng thân thích, chỉ là vì ông cụ Phó bệnh nặng phải nghỉ ngơi, những năm gần đây cũng từ chối không tiếp những vị khách tới chào hỏi kia.
Mà những nhân vật kia cũng có làm ăn qua lại với nhà họ Phó, nên trực tiếp mời người của nhà họ Phó ra bên ngoài gặp gỡ rồi ăn cơm.
Biệt thự nhà họ Phó lớn như vậy nhưng lại khá trống trải, trong vườn hoa nở rực rỡ, màu xanh của cây lá bóng bẩy, lại vì thiếu hơi người nên lộ ra vài phần buồn tẻ.
Xuyên qua vườn hoa là vào nhà chính, trong phòng khách, chỉ có vợ chồng Phó Sơn Nam đang ở đấy, bên trong gia đình giàu có quyền quý, kiểu lễ hội quan trọng như vậy nhưng lại không thể quạnh quẽ hơn được nữa.
Bà Trác Vân Nhã là vợ chính thất của Phó Sơn Nam, là mẹ của Phó Tử Uy, giờ bà đang ngồi trên ghế sô pha, ôm cháu trai nhỏ chơi đùa.
Bình thường vào lúc cuối tuần, Phó Tử Uy cũng sẽ dẫn theo vợ con về nhà cũ ăn cơm, cho nên Phó Minh Viễn không lạ lẫm gì với bà nội nhìn có vẻ rất trẻ tuổi của mình, bi bô kêu lên “sữa”, tay nhỏ thì nắm lấy trang sức trên tay bà Trác Vân Nhã để nhìn ngắm.
Xưa nay, bà Trác Vân Nhã vẫn luôn là người nghiêm túc đoan trang, nhưng trước mặt đứa cháu trai nhỏ này thì luôn dịu dàng. Bà ấy cũng không giận cháu trai nắm nhăn quần áo của mình, trái lại còn cười tủm tỉm hỏi:
“Cháu rất thích vòng hạt châu này đúng không?”
“Đúng!” Phó Minh Viễn đọc nhấn mạnh từng chữ vô cùng rõ ràng, cười híp cả mắt, miệng nhỏ còn đang nghĩ tới việc nếm thử hương vị của hạt châu.
Tô Khiết Quỳnh mua bột tam thất ở cửa hàng thuốc Đông y, cô cố ý nhìn họ mài ra thành bột. Bình thường cô rất quan tâm tới dưỡng sinh, bột tam thất có thể tan máu bầm, bột nấu chín còn bổ máu dưỡng da, hai năm nay còn bán chạy hơn cả linh chi nữa chứ.
Một gia đình như nhà họ Phó có thứ tốt nào mà bọn họ không sở hữu, người khác còn muốn tặng thêm nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!