Mạc Hiểu Minh vừa thao thao bất tuyệt nói một hồi cho nên anh ta thật muốn uống một hớp rượu ngon, mà Bùi Hải Sơn lại dùng một chân đạp anh ta, làm cho toàn bộ rượu đổ hết lên người Mạc Hiểu Minh.
Mạc Hiểu Minh tức giận dùng tay lau lau đi vết rượu trên áo: “Này, cậu đá tôi làm gì cơ chứ?”
Bùi Hải Sơn nâng ly rượu để lên môi, nhìn sang khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Hiểu Minh, lại liếc mắt sang nói: “Ai là chị dâu của cậu, đừng có quên rằng bây giờ cậu là một người chưa có vợ, đang ế đấy.”
Ba người anh em bọn họ, cùng sinh vào năm 1988, Phó Tử Uy sinh vào tháng giêng âm lịch, Bùi Hải Sơn sinh vào tháng năm âm lịch, và Mạc Hiểu Minh sinh vào tháng tám âm lịch.
Tính cách của ba người cũng giống như tháng sinh của họ vậy, Phó Tử Uy lạnh lùng cứng nhắc, Bùi Hải Sơn khá là ấm áp dịu dàng, mà tính cách của Mạc Hiểu Minh là nóng nảy nhất.
Ngoại trừ Phó Tử Uy đã kết hôn ra, Bùi Hải Sơn có Kiều Vân Anh, thì trước mắt Mạc Hiểu Minh vẫn là một kẻ độc thân, nhưng mà Phó Tử Uy chưa bao giờ dẫn theo Tô Khiết Quỳnh đến để giới thiệu làm quen với mọi người, cũng chỉ có Kiều Vân Anh trong ba ngày đã quấn quýt ở cùng với Bùi Hải Sơn, vì vậy nói, trước mắt cũng chỉ có Kiều Vân Anh hòa nhập được với nhóm bạn bè của bọn họ mà thôi.
Mạc Hiểu Minh ôm lấy lồng ngực mình, bi thương thốt lên: “Có cần phải công kích tôi vậy không, có bạn gái thì hay rồi, tôi không chọc vào được đó còn không được nữa sao!”
Bùi Hải Sơn giật giật khóe môi, cũng lười diễn kịch với anh ta, nhàn nhạt nói với anh ta: “Không chọc vào được thì im miệng lại, bớt nhiều lời đi.”
Nếu như anh ta không kịp thời đến, thì Phó Tử Uy chắc là sẽ đập tên này một trận ra trò rồi.
Tô Khiết Quỳnh nói sao đi nữa cũng là vợ của anh, anh có thể ghét bỏ có thể bắt nạt cô, nhưng mà không đến lượt người khác nói này nói nọ.
Mạc Hiểu Minh không có mắt nhìn, nhưng Bùi Hải Sơn so với anh ta thì tầm nhìn lại cao hơn nhiều.
Anh ta có thể nhìn ra, Phó Tử Uy đối với Tô Khiết Quỳnh là đang tự đấu tranh với những khúc mắc mâu thuẫn của bản thân.
Muốn đối tốt với cô nhưng lại không thể vượt qua bức màn ngăn cách đó.
Nếu không anh cũng không khiến cho bản thân trở nên tâm thần phân liệt như vậy.
Mạc Hiểu Minh hừ hừ mấy tiếng, cũng không thèm đấu khẩu với anh ta nữa.
Anh ta liếc nhìn sang Phó Tử Uy, nhìn thấy anh đang dựa lưng vào sofa, một tay chống lên ghế, một tay thì cầm ly rượu xoay xoay, không biết đang nghĩ cái gì.
Mạc Hiểu Minh đột nhiên nói: “Tuần trước tôi vừa bay một chuyến đến Anh.”
Bùi Hải Sơn nhìn anh ta nói: “Đi xem buổi biểu diễn múa ba lê của Lục Ngọc Kỳ sao?”
Không cần hỏi cũng biết chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Lục Ngọc Kỳ, chuyến nào Mạc Hiểu Minh cũng sẽ đều đi cổ vũ hết.
Mạc Hiểu Minh nhìn Phó Tử Uy nói: “Cô ấy nói điểm dừng tiếp theo sẽ đến thành phố Bắc Vân. Cậu có đi xem không?”
Phó Tử Uy hai mắt mờ mịt, nhập một ngụm rượu, nhàn nhạt trả lời: “Vì sao phải đi, thiếu tấm vé của tôi cũng chả làm sao.”
Đều đã là người thuộc về quá khứ rồi, có gì hay để xem nữa chứ.
Công chúa thiên nga Lục Ngọc Kỳ, một ngôi sao mới nổi trong giới trình diễn ba lê vào ba năm trước, cũng chính là người yêu cũ của Phó Tử Uy.
Hai người yêu đương được bốn năm, tan rồi lại hợp, Lục Ngọc Kỳ mỗi lần đều phải đứng giữa việc kết hôn sinh con và việc theo đuổi ước mơ của chính mình khiến cho cô ấy vô cùng do dự.
Vào thời điểm đó Phó Tử Uy chơi đua xe đã trở nên nổi tiếng. Sau khi đua xe giành được chiếc cúp chiến thắng anh liền cầu hôn Lục Ngọc Kỳ.
Anh đưa cho cô ấy hai lựa chọn, một là kết hôn cùng anh, hai là chia tay.
Kết quả, Lục Ngọc Kỳ đã suy nghĩ cả một đêm, cô ấy mang theo chiếc cúp mà Phó Tử Uy giành chiến thắng trong cuộc đua mà bay tới Moscow.
Và cũng ngay buổi tiệc tổ chức ăn mừng chiến thắng trong trận đua đó, Phó Tử Uy đã trúng phải cái bẫy giăng sẵn của Tô Lập Phát, trải qua tình một đêm với Tô Khiết Quỳnh, cũng chính vì vậy mà bị cô quấn lấy cho đến tận bây giờ.
Đều là những chuyện quá khứ… Phó Tử Uy nhớ lại chuyện cũ, liền uống cạn ly rượu trong tay.
Bùi Hải Sơn rót thêm ít rượu cho Phó Tử Uy rồi nói: “Nói ra thì, cuộc chia tay của hai người đã thành toàn được cho công chúa Thiên Nga, còn có công ty của nhà họ Tô, cậu còn có vợ và con trai, mọi người đều vui vẻ có phải không nào?”
Nếu như năm đó, Lục Ngọc Kỳ đồng ý với lời cầu hôn của Phó Tử Uy, cùng anh kết hôn sinh con, thì sẽ không có Tô Khiết Quỳnh và Phó Minh Viễn sau này, mà Tô Khiết Quỳnh cũng có thể…
Tô Lập Phát sẽ rút lui mà tiếp theo đó sẽ đặt em gái mình lên giường của Kỳ Tuấn Dương kia, vậy thì người đang phải khổ não đấu tranh lại chính là Kỳ Tuấn Dương rồi.
Phó Tử Uy hớp một ngụm rượu uống xuống bụng, mùi vị cay nồng, từ từ chảy xuống cổ.
Một ngụm rượu này cũng giống như cuộc hôn nhân của anh và Tô Khiết Quỳnh vậy, cho dù anh không muốn uống nhưng bắt buộc phải uống.
Trong đầu anh phảng phất hiện lên khuôn mặt của Tô Khiết Quỳnh, còn có cảnh tượng nói nói cười cười của hai người Tô Khiết Quỳnh và Kỳ Tuấn Dương.
Một cơn nóng rát giày vò trong dạ dày.
Mặc dù bên cạnh có Bùi Hải Sơn và Mạc Hiểu Minh uống rượu cùng anh, nhưng hai người bọn họ nói cái gì Phó Tử Uy đều không quan tâm chú ý, những hình ảnh kia cứ lởn va lởn vởn trong đầu anh mãi không chịu biến mất.
Nếu như là người khác, thì anh đã không phải tức giận đến vậy, nhưng mà là Kỳ Tuấn Dương… Anh ta thiếu chút nữa đã trở thành người đàn ông của Tô Khiết Quỳnh rồi, đây chính là một cái gai nhọn đâm thẳng vào cổ họng anh vậy.
Phó Tử Uy từng nghĩ, nếu như năm đó nhà họ Tô đem Tô Khiết Quỳnh dâng tặng lên giường cho Kỳ Tuấn Dương, mà không phải là anh, vậy thì cuộc sống của anh…
Có vẻ như anh cũng nghĩ không ra, nếu như anh không cưới Tô Khiết Quỳnh, thì cuộc sống của anh sẽ trở nên như thế nào đây.
Trong lòng anh lại chợt trở nên tức giận.
Có người đàn ông nào khoác tay một người câm chỉ biết khoa chân múa tay đi đến buổi tiệc, mà cô lại không chịu ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh không động đậy được không?
Vậy mà cô lại còn hùng hùng hổ hổ khóc lóc om sòm ở buổi tiệc!
Phó Tử Uy siết chặt ly rượu trong tay, Bùi Hải Sơn với Mạc Hiểu Minh nói chuyện với nhau một lát quay đầu nhìn lại thấy Phó Tử Uy đang đực người ra liền đẩy anh một cái rồi nói: “Đang nghĩ gì vậy? Không thấy cậu nói gì cả thế.”
Lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, Phó Tử Uy lại uống rượu giải sầu khiến cho đôi mắt cũng trở nên hơi đo đỏ rồi.
Anh không chút hứng thú nói: “Không có gì, không có hứng thú thôi.”
Mạc Hiểu Minh lóe lên một tia sáng, mà nói: “Theo tôi á, cậu đối với cô gái câm kia cũng xem như là đã cố gắng hết sức làm tròn bổn phận rồi. Ban đầu nhà họ Tô sắp phải phá sản mới gài bẫy cậu, bây giờ nhà họ cũng đã vượt qua được khó khăn rồi, con trai cậu cũng lớn đến vậy rồi, nếu mà cứ tiếp tục sống như vậy cũng chả có gì tốt cả, trải qua những tháng ngày sống u uất, không bằng sớm giải thoát cho nhau đi, cô ấy cũng không thể nào đi cùng cậu dài lâu được đâu.”
Bùi Hải Sơn một tay chống cằm, lười biếng cúi người xuống tìm mấy hạt đậu phộng cho vào miệng, anh ta nhìn Mạc Hiểu Minh lắc lắc đầu muốn cạn lời luôn.
Cái tâm tư kia của anh, lẽ nào còn không rõ sao?
Bùi Hải Sơn nói: “Hai người bọn họ không hợp ở bên nhau, thế thì ở với cậu à? Không phải ý cậu là Lục Ngọc Kỳ thích hợp đấy chứ?”
Sự kết hợp giữa Tô Khiết Quỳnh và Phó Tử Uy nói ra thì có hơi bi kịch, nhưng mà đối với cô gái Lục Ngọc Kỳ này, Bùi Hải Sơn cũng không thể xem thường được.
Người nghèo phân ra làm hai loại, hoặc là vì để được bước chân vào nhà giàu có mà không cần mặt mũi thể diện, hoặc là có lòng tự trọng quá lớn đến mức trở nên kém cỏi tự ti, nếu như bước ra được giới hạn của bản thân thì nhất định sẽ gặt hái được thành công rực rỡ.
Trước là thiên kim Tô Khiết Quỳnh là cô gái nhà giàu mà bị phá sản, sau lại là cô gái thanh cao kiêu ngạo Lục Ngọc Kỳ, hai người này so về độ rắc rối thì kẻ tám lạng người nửa cân, ai trong số họ anh ta cũng không thể xem thường.
Nhưng mà Bùi Hải Sơn vẫn là câu nói đó, Phó Tử Uy tự đưa ra quyết định của bản thân, với tư cách là anh em, anh ta không cổ vũ cũng không phản đối, không giống như tên Mạc Hiểu Minh không có mắt nhìn kia, chiếc thuyền nhỏ tình anh em này sắp bị anh ta làm cho lật ngược rồi.
Anh ta nói: “Tôi nói cậu có phải có bệnh rồi không, bản thân thích thì cứ cố gắng mà theo đuổi, cố gắng phấn đấu để thoát ế đi, người ta cũng sớm đã chia tay rồi, vừa hay cậu cứ tranh thủ mà lấp vào khoảng trống đó đi, sợ cái quái gì?”
Mạc Hiểu Minh hít một hơi thật sâu, cầm ly rượu trong tay nặng nề mà đặt xuống bàn trà nói: “Cậu không thấy tôi đi khắp thế giới để theo đuổi cô ấy rồi sao?”
Lời vừa nói xong, anh ta khoát tay nói thêm: “Theo đuổi suốt mấy năm trời cũng không tán đổ được, không còn ý nghĩa nữa rồi. Còn không bằng đi làm người hòa giải, giúp hai người bọn họ trở lại với nhau, dù sao đi nữa Phó Tử Uy và cô gái câm kia đều rất đau khổ, kết thúc nghiệt duyên, bắt đầu lại từ đầu, đây không phải là niềm hạnh phúc cho cả đôi bên sao?”
Bùi Hải Sơn trợn tròn mắt, vô cùng ngờ vực mà nhìn Mạc Hiểu Minh: “Tôi nói này, có phải cậu có hiểu lầm gì với khái niệm người hòa giải hay không?”
Người ta đã chia tay ba năm trước rồi, người ta đã bắt đầu cuộc sống mới, người ta cũng không cần hòa giải đấy.
Hơn nữa cái câu hai bên đều vui vẻ theo anh ta nó hoàn toàn có hai ý nghĩa.
“Còn có cậu dựa vào đâu mà cho rằng Phó Tử Uy và Lục Ngọc Kỳ là mối lương duyên trời định vậy?”
“Tôi nói không đúng à?” Mạc Hiểu Minh chỉ vào Phó Tử Uy lại đang rót rượu: “Cậu nhìn cậu ấy đi, mượn rượu giải sầu, cậu ấy sống hạnh phúc sao, cậu đã nhìn thấy cậu ấy thể hiện tình cảm ra bên ngoài bao giờ chưa?”
Câu nói này, khiến Bùi Hải Sơn câm nín không nói được lời nào.
Anh ta liếc nhìn Phó Tử Uy. Là một người đàn ông cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là một người đàn ông hào quang tỏa sáng, mà gặp phải một người vợ khiếm khuyết như vậy, cái áp lực này đối với anh mà nói thực sự rất lớn.
Thì làm sao mà thể hiện ân ái được chứ?
Mâu thuẫn cũng không thể bùng phát chỉ vì một bữa tiệc nhỏ được.
Hai bên đang thảo luận sôi nổi, Phó Tử Uy siết chặt ly rượu uống hết trong một hơi, ánh mắt đỏ ngầu nhìn bọn họ: “Hai người các cậu nói đủ chư vậya?”
“Gọi các cậu đến để uống rượu, từ lúc nào lại nói nhiều như phụ nữ vậy.”
Phó Tử Uy cầm chiếc bình rượu không đập qua, Mạc Hiểu Minh nhanh chóng tránh đi, bình rượu rỗng lướt qua vai anh ta, rơi xuống tấm phía sau anh ta, lăn vài vòng rồi mới dừng lại.
Mạc Hiểu Minh nhìn bình rượu Mao Đài, trợn mắt nói: “Cậu muốn giết người hay sao!”
Phó Tử Uy thậm chí không thèm nhìn anh ta, nhắm mắt lại nằm trên sô pha, liên tục dùng tay xoa bóp trán.
Số rượu đã uống đã vượt quá tửu lượng của anh nên bây giờ cảm thấy rất đau đầu và khó chịu.
Bùi Hải Sơn nhìn thấy cả mặt và cổ của anh đều đỏ bừng, xem ra đã uống không hề ít.
“Tôi nói này, không phải cậu uống say rồi chứ?”
Phó Tử Uy lắc đầu: “Mấy giờ rồi?”
Lúc bọn họ đến bữa tiệc còn rất sớm, đã qua lâu như vậy mà trời mới chập tối, Bùi Hải Sơn nhìn đồng hồ nói với anh.
Nhìn anh đã uống say rồi, Bùi Hải Sơn nói: “Có cần đưa cậu về hay không?”
“Không về.”
Vừa nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của Tô Khiết Quỳnh, Phó Tử Uy lại cảm thấy đau đầu, trong lòng như lửa đốt.
Anh xoay người lại, nằm dài trên sô pha bắt đầu ngủ.
Bùi Hải Sơn và Mạc Hiểu Minh cùng lúc nhìn nhau, cậu ấy ngủ rồi, vậy hai người bọn họ còn ở lại đây làm gì nữa.
Vì vậy hai người bọn họ không hẹn mà cùng đứng dậy, quyết định tìm chỗ khác để qua đêm, nhưng vừa đứng dậy thì một âm thanh khó chịu phát ra từ người trên sô pha.
“Không được đi, ở lại hết cho tôi.”
Bùi Hải Sơn và Mạc Hiểu Minh vẻ mặt khổ sở lại nhìn nhau, đặc biệt là Bùi Hải Sơn, anh ta không có chọc vào Phó Tử Uy, làm phải ở lại, người cần ở lại chỉ có Mạc Hiểu Minh, ai bảo anh ta nhiều chuyện cơ chứ.
Giờ này Kiều Vân Anh bắt đầu tan làm rồi, anh ta còn phải đi ăn tối cùng cô ta nữa.
Biệt thự nhà họ Phó, dì Tống đã làm xong bữa tối dọn lên bàn, nhưng không biết đây là lần thứ bao nhiêu nhìn ra cửa rồi.
Mỗi lần Phó Tử Uy cãi nhau với Tô Khiết Quỳnh không về nhà ăn cơm sẽ đều gọi điện về nhà báo trước, nhưng bây giờ đã sáu giờ rồi, người không về cũng không thấy cuộc gọi điện nào.
Như vậy là anh có về ăn hay không?
Dì Tống đi đến chỗ điện thoại bàn gọi cho Phó Tử Uy, nhưng chuông reo liên hồi vẫn không có nghe điện thoại.
Tô Khiết Quỳnh dắt tay Phó Minh Viễn ra khỏi phòng trẻ con, dì Tống nhìn thấy cô nói: “Có lẽ hôm cậu Phó sẽ không về nhà ăn tối.”
Tô Khiết Quỳnh nhìn bà ấy, đi đến bàn ăn cơm ngồi xuống.
Anh không về càng tốt, đối mặt với anh cô nhất định sẽ không ăn nổi.
Lúc ở bữa tiệc Tô Khiết Quỳnh cũng chưa ăn gì vì để mặc chiếc sườn xám, coi như là đã đói cả một ngày, nhưng bây giờ nhìn một bàn toàn đồ ăn, cô vẫn không có khẩu vị để ăn.
Cô chỉ uống một bát canh, rồi lại uống thêm nửa bát canh nữa rồi quay về phòng.
Dì Tống nhìn theo bóng dáng ốm yếu của cô, biết được lần cãi nhau này vô cùng nghiêm trọng, còn nặng nề hơn cả những lần trước nhiều.
Ba người đàn ông đều ngủ trên ghế sô pha, lúc tỉnh lại mới có tám giờ hơn.
Phó Tử Uy tỉnh lại tinh thần đã đỡ hơn nhiều, nhưng vẫn không có ý định rời đi.
Anh đứng dậy nói: “Đi, xuống tầng tiếp tục chơi.”
Lúc này sảnh bar ở tầng một đang rất náo nhiệt. Những màn biểu diễn nóng bỏng trên sân khấu, kỹ thuật pha chế điêu luyện, ánh đèn chói sáng, khiến cho những người ở đây quay cuồng theo điệu nhạc.
Phó Tử Uy không thích náo nhiệt, đi đến 1988 là vào thẳng phòng bao riêng, sau khi kết hôn anh đã lâu rồi không đến 1988, nhưng mà lần này anh đã bỏ cả áo khoác để lên sàn nhảy, khó có được một lần phóng túng bản thân.
Phó Tử Uy lên sàn, người yêu thích náo nhiệt như Mạc Hiểu Minh đương nhiên sẽ lên cùng rồi, chỉ còn lại một mình Bùi Hải Sơn không nói gì nhìn bọn họ.
Có vẻ như Phó Tử Uy không chỉ bị kích động bởi vì chuyện ở bữa tiệc mà còn ở chỗ khác nữa.
Mãi đến nửa đêm, ba người mới say khướt mới lảo đảo bước ra khỏi quán.
Bùi Hải Sơn được Kiều Vân Anh đưa đi. Cùng được phục vụ ở 1988 đưa lên xe, Phó Tử Uy rõ ràng say khướt, nhưng lại cứ khăng khăng rằng mình vẫn còn tỉnh, đuổi người phục vụ giúp mình đi.
Lảo đảo đi được vài bước, trong bụng một trận cuộn lên, Phó Tử Uy dừng lại chỗ một cái cây nôn hết ra, dạ dày mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đêm khuya gió rất lạnh, thổi vào người cũng tỉnh được một chút.
Bỗng nghe được có âm thanh meo meo yếu ớt vang lên.
Phó Tử Uy híp mắt nhìn sang, ở phía sau anh, có một con mèo gầy yếu màu trắng, đang tròn mắt nhìn anh.
Trên đường cái lạnh băng, một người một mèo cứ vậy mà nhìn nhau.
Phó Tử Uy bước chân lảo đảo, đi đến chỗ con mèo kia. Mèo con kia lập tức xù lông, hung hãn nhìn anh.
Phó Tử Uy cúi xuống, nắm lấy gáy mèo con trực tiếp xách lên. Mèo con đột nhiên bị xách lên không trung, hoảng sợ vung vẩy móng vuốt nhỏ.
Phó Tử Uy dễ dàng nắm móng vuốt của nó, miệng đầy mùi rượu nhìn nó, lẩm bẩm nói: Tô Khiết Quỳnh... Mày rất giống cô ấy...
Anh giơ lên trước mắt, quan sát.
Cũng không phải giống Tô Khiết Quỳnh kia sao?
Yếu ớt đến mức không chịu nổi một cú đấm, giọng nói khó nghe, lo lắng chỉ có thể khóc, mà vẫn giả vờ mạnh mẽ, làm vậy cho ai xem cơ chứ?
Trên mũi chợt đau xót, anh quên mất mèo có tận bốn móng vuốt, anh nắm hai chân trước, còn có hai chân sau nữa.
Phó Tử Uy sờ chiếc mũi bị cào xước, tức giận tới mức muốn đem mèo con ném đi ngay, thế nhưng lúc anh giơ lên cao, con mèo càng sợ hãi giãy giụa kịch liệt hơn, bốn móng vuốt liều mạng nắm lấy tay của anh, anh khẽ giật mình, đặt nó xuống.
“Con cọp nhỏ.”
Phó Minh Viễn ban ngày bị kinh sợ, ban đêm Tô Khiết Quỳnh tắm rửa cho cậu bé xong rồi dỗ cậu bé đi ngủ, thằng nhóc liền ôm cánh tay cô, chờ mong nói muốn ngủ cùng mẹ.
Tô Khiết Quỳnh mềm lòng, ôm con trai ngủ cùng. Thể nhưng trong lúc ngủ, lại cảm thấy có người di chuyển cô.
Khi cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy trong bóng tối, hiện ra một đôi mắt rực lửa.
Mà cô cảm thấy trên người có một bàn tay to lớn đang nhào nặn trên đồi núi của cô, Tô Khiết Quỳnh lập tức tỉnh giấc, tức giận từ chối người đàn ông đang đè trên người cô.
Tên lưu manh này, ban ngày bỏ rơi cô, lúc này lại tới bắt nạt cô!
Thế nhưng lồng ngực kia, vừa nóng vừa cứng, giống như một khối thép được nung nóng, không thể đẩy được.
Tô Khiết Quỳnh nảy sinh ý nghĩ ác độc, giơ nắm đấm lên đập mạnh mấy lần, kết quả chỉ là mấy đầu ngón tay bị đập đến đau nhói.
Phó Tử Uy trở về không thấy được cô ngủ ở phòng ngủ, còn tưởng rằng cô lại thừa dịp chạy ra ngoài khi anh đi vắng, cuối cùng lại thấy cô ngủ ở bên trong phòng con trai.
Cô vì tránh né anh, mà trốn đến phòng trẻ con à!
Thấy cô ngủ ngon lành, mà anh lại tức giận cả một ngày, uống rượu đến đau bụng, anh lại càng thêm tức giận.
Mà Tô Khiết Quỳnh vùng vẫy, càng kích thích anh hơn. Anh duỗi tay ra, dễ dàng bắt lấy hai tay cô giơ lên đỉnh đầu, cặp đùi rắn chắc cũng kẹp chặt cô, làm cô không thể động đậy.
Xoẹt một tiếng, áo ngủ của Tô Khiết Quỳnh cũng thành một đống vải rách, bị ném xuống dưới chân giường.
Phó Tử Uy đưa mặt tới gần cô, mang theo mùi rượu cùng hơi thở nóng hổi phả lên mặt của cô: “Em không cho tôi đụng, là để cho ai đụng vào?”
“Lúc trước không phải em tự mình leo lên giường của tôi sao?”
“Tô Khiết Quỳnh, tôi cho em biết, đừng tưởng rằng anh ta đối xử tốt với em, thì chính là thích em, nếu như anh ta là tôi, em cũng giống như vậy thôi, không có gì thay đổi!”
Tô Khiết Quỳnh nghe được mùi rượu nồng nặc trên người anh, liền biết anh say lắm rồi. Cô đỏ hoe mắt trừng anh, ấm ức kìm nước mắt lại, ngẩng đầu cụng đầu anh.
Đùng một cái, Phó Tử Uy chỉ cảm thấy đầu mình đã muốn nứt ra tới nơi.
Còn Tô Khiết Quỳnh thừa dịp sơ hở này, tranh thủ thời gian đứng lên hòng trốn chạy, chỉ là còn chưa kịp xuống giường liền bị một cánh tay mạnh mẽ bế bổng lên trên không trung, một lần nữa thả xuống giường, một giây sau, anh liền nằm ở trên người cô.
Theo thân thể bị đau đớn xuyên thủng, giọng đàn ông trầm thấp cũng đồng thời vang lên ở bên tai của cô: “Tô Khiết Quỳnh, đừng quên, bây giờ người đàn ông của em là tôi!”
Tô Khiết Quỳnh oán hận nhìn anh chằm chằm, ngẩng đầu, cũng cắn thật mạnh vào bả vai của anh.
Lại là một đêm tra tấn, sáng sớm hôm sau Tô Khiết Quỳnh bị giọng nói của con trai đánh thức.
Vừa mở mắt ra, Phó Minh Viễn ghé vào bên cạnh đầu giường của cô, nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, hôm qua mẹ bảo sẽ ngủ cùng con cơ mà!”
Đứa nhóc nhíu lông mày nhỏ, thần sắc rất nghiêm túc, giống như đang tức giận.
Tối hôm qua Tô Khiết Quỳnh đã đồng ý sẽ ngủ cùng với thằng bé, nhưng khi tỉnh lại cậu bé phát hiện mình lại đang ngủ một mình ắt hẳn sẽ muốn giận dỗi.
Những đứa trẻ khác nói thoáng cái đã quên chứ đừng nói chi đến qua một đêm, nhưng cũng không biết tính tình Phó Minh Viễn giống ai, một khi cố chấp thì phải đeo bám tới cùng.
Tô Khiết Quỳnh không biết nên làm sao giải thích với thằng bé chuyện này là do người bố khốn khiếp của nó làm ra, mà bây giờ toàn thân dưới của cô cũng không mặc gì, phải nghĩ biện pháp đẩy đứa bé này ra ngoài trước đã.
Mà lúc này đây, Phó Minh Viễn đã vểnh cái mông nhỏ lên, gồng mình bò lên giường rồi.
Tô Khiết Quỳnh hoảng hốt đến mức chính mình cũng không biết như thế nào cho phải, lúc này, Phó Tử Uy bỗng nhiên từ cửa đi vào, một tay xốc quần yếm Phó Minh Viễn lên, ôm thằng nhóc ra ngoài.
Đứa nhỏ không nghe lời khóc rống lên: “Bố xấu xa!”
Bọn họ vừa đi, Tô Khiết Quỳnh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng quấn lấy chăn mền chạy đến phòng tắm rửa mặt.
Đến khi cô rửa mặt xong ra, lúc này mới chú ý tới bên ngoài trời đã sáng choang, bây giờ đã muộn lắm rồi.
Hôm nay là thứ hai, cô còn phải đến trường học đi làm, nghĩ đến cái này, cô liền tranh thủ thời gian tăng tốc, cả bữa sáng cũng không ăn, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa, cũng không thèm nhìn qua Phó Tử Uy một lần nào.
Đợi cô chạy đến trạm tàu điện ngầm, cô đột nhiên nhớ tới, trước giờ Phó Tử Uy đều ra ngoài sớm hơn cô rất nhiều, hôm nay đã đến giờ này rồi mà sao anh còn chưa đi làm cơ chứ?
Trong biệt thự, Phó Tử Uy ăn xong điểm tâm, ngồi an vị tại ghế sô pha.
Anh bảo dì Tống pha cho anh một ly trà, hai chân vắt chéo mở hòm thư trong laptop ra.
Dì Tống bưng trà xanh ra, thận trọng nhìn anh một cái, nhất là ánh mắt dừng lại chớp chớp mấy cái trên mặt của anh, hỏi: “Cậu chủ, hôm nay cậu không đi làm sao ạ?”
Phó Tử Uy ừm hửm một tiếng, cũng không nói thêm gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên laptop như cũ, dì Tống trông anh hình như là đang chờ người nào vậy.
Thế nhưng trong nhà này xưa nay không có mấy người tới làm khách, cậu chủ là đang chờ ai đây chứ?
Lúc này, ngoài cổng truyền đến tiếng chuông cửa, dì Tống mau chóng tới mở cửa.
Sắc mặt Kim Gia Hân đã không còn hồng hào xinh đẹp giống như ngày xưa, thần sắc sa sút, có chút tái nhợt, nhìn thấy dì Tống liền chào hỏi một tiếng.
Dì Tống nghiêng người để cho cô ta đi vào, ánh mắt kiên định tự tin từ trước đến nay của Kim Gia Hân giờ đây đang lóe lên nhìn một vòng quanh phòng, ngay khi cô ta nhìn thấy Phó Tử Uy đang ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt kia chợt trở nên kích động mãnh liệt.
Cô ta cố gắng ổn định lại biểu cảm, đi qua nhẹ cười nói: “Anh Phó, hôm nay anh còn chưa lên công ty à?”
Mà trong lồng ngực cô ta lúc này tựa như có sợi chỉ treo thùng nước lủng lẳng, sợ hãi đến độ thở mạnh cũng không dám.
Trong buổi tiệc cô ta đã gây chuyện với anh, mà sau đó thái độ của bà Trác đối với cô ta lại trở nên thế kia, Kim Gia Hân hẳn đã biết mình cơ hội mình trở thành mợ chủ Phó mong manh nhường nào.
Thế nhưng sau đó, ngay khi Tô Khiết Quỳnh bước ra khỏi buổi tiệc kia, lại khiến cho cô ta thấy được chút hi vọng.
Lúc Tô Khiết Quỳnh phạm sai lầm, Phó Tử Uy cũng không hề qua đó giúp cô ta, chính là muốn nói rõ, chắc chắn anh có để tâm tới chuyện Tô Khiết Quỳnh là người câm!
Kim Gia Hân tự nhận là mình xinh đẹp thông minh, gia thế hào nhoáng, lại có thực lực, cô ta dường như cái gì cũng có, nếu như lại có một người đàn ông cũng ưu tú mọi mặt như vậy đến với cô ta, thì cuộc đời này của cô ta cũng coi như hoàn mỹ.
Mà Phó Tử Uy lại chính là người đàn ông tuyệt vời ấy, hoàn hảo đến mức cho dù cô ta biết mình đã chọc giận anh, e sợ anh, thì cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Chờ sau khi buổi tiệc đã vãn khách, Kim Gia Hân liền chủ động đi tìm đến bà Trác, nói rất nhiều lời hữu dụng với bà, lại còn thêm thắt mấy câu bài xích Tô Khiết Quỳnh, thái độ của bà Trác đối với cô ta mới ổn định trở lại.
Chính vì đã lấy được sự ủng hộ của bà Trác một lần nữa, hôm nay Kim Gia Hân mới dám tiếp tục đến dạy kèm cho Phó Minh Viễn.
Cô ta biết, cái danh giáo viên cho Phó Minh Viễn này là phần thưởng cho cô ta.
Thế nhưng, dường như trong thân tâm cô ta lại sợ hãi lấy cái gì từ sâu trong tiềm thức, cho nên sau khi vào cửa mới có thể đoán trước được tình huống trong phòng rồi.
Đương lúc cô ta nhìn thấy Phó Tử Uy, hô hấp của cô ta đều nhanh chóng ngưng lại, vậy mà anh lại ở nhà!
Mặc dù cô ta đã đạt được sự tín nhiệm cùng ủng hộ của bà Trác một lần nữa, nhưng khi cô ta chạm mặt Phó Tử Uy ở nơi này lại không lấy cái gì làm tự tin, thậm chí mơ hồ sợ hãi người đàn ông này sẽ nói gì với cô ta.
Bởi vì cô ta có một loại dự cảm mơ hồ không rõ, thậm chí cô ta còn không dám vào nhà họ Phó sớm như trước kia, còn đang đứng bần thần dưới lầu hồi lâu, nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh ra khỏi cửa, cô ta mới dám đi lên rồi.
Bởi vì cô ta biết, Tô Khiết Quỳnh luôn luôn đi muộn hơn so với Phó Tử Uy, nếu như cô đã ra ngoài, như vậy nhất định Phó Tử Uy cũng đã ra ngoài rồi.
Nhưng cô ta không quên đi qua nhà để xe nhìn một chút, nếu như cô ta phát hiện nhà để xe còn quá nhiều chiếc xe thì hẳn sẽ không tuỳ tiện đi lên.
Phó Tử Uy buông máy tính xuống, cầm lấy chén trà nhấp một ngụm trà, sau đó đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía cô.
“Cô Kim…”
Giọng nói trầm thấp mới mở lời đã dọa Kim Gia Hân đến mức cả người run rẩy nhè nhẹ, hô hấp cũng muốn ngưng hẳn.
Phó Tử Uy nói: “Xét thấy năng lực của cô xuất chúng, dạy dỗ cho trẻ nhỏ thì quả là không xứng với tài năng, cho nên từ hôm nay trở đi, cô cũng không cần đến dạy dỗ Phó Minh Viễn nữa đâu.”
Lúc Kim Gia Hân nghe thấy bốn chữ năng lực xuất chúng, nhịp tim còn đang rạo rực, chưa kịp suy nghĩ gì thì nửa lời của câu sau tựa như là một chậu nước đá đổ ập xuống, đóng băng cô ta từ đầu đến chân.
Sự sợ hãi trong nội tâm cô ta chính là cái này đây.
Nếu như cô ta cũng không còn có cơ hội đến dạy Phó Minh Viễn, vậy thì cơ hội để cô cùng Phó Tử Uy bắt đầu kia chính là con số không tròn trĩnh.
“Anh Phó, tôi không có nề hà gì đâu, tôi yêu việc dạy dỗ cho trẻ nhỏ, tôi có thể tiếp tục dạy học cho Phó Minh Viễn, mà hơn nữa tôi lại thích Phó Minh Viễn, thật sự rất thích cậu nhóc!” Kim Gia Hân phản ứng rất nhanh, vội vàng tranh thủ cơ hội cuối cùng vì chính mình.
Phó Tử Uy lạnh lùng cười nhạo: “À? Cô Kim thật sự thích giáo dục cho trẻ nhỏ như thế sao?”
“Nếu như cô sự thật thích thì vì sao lại bỏ rơi mặc kệ Phó Minh Viễn, chạy tới làm hạng mục du lịch Châu Âu cơ chứ?”
Anh không phải kẻ ngốc, ngay từ lần trước anh đã nên đuổi thẳng cô ta mới phải!
Anh biết Kim Gia Hân có chút tự cao tự đại, nhưng xem xét việc cô ta dạy dỗ cho Phó Minh Viễn cũng coi như có công, vậy nên mới mắt nhắm mắt mở giả bộ không để ý đến cô ta.
Có điều, cô ta đã làm quá phận, thì cũng đừng trách anh không nể mặt.
Vốn dĩ anh không nhìn trúng Tô Khiết Quỳnh, nhưng người phụ nữ này nói cho cùng vẫn là mẹ ruột của Phó Minh Viễn, lại còn là vợ anh theo pháp lí, làm gì đến lượt cô ta giẫm đạp lên cơ chứ?
Ngay khi nhìn thấy Kim Gia Hân cùng những bạn bè kia của cô gây khó dễ Tô Khiết Quỳnh ở buổi tiệc, anh lập tức ra quyết định này rồi.
Sắc mặt Kim Gia Hân trắng bệch, toàn thân có chút run rẩy, nhưng vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ cười nói: “Đúng vậy mà, tôi thật sự rất thích giáo dục trẻ con, mấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy.”
Phó Tử Uy lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, nói: “À, thế thì tốt, cô Kim có thể thử đi đên các cơ sở giáo dục để làm giáo viên, ở đó trẻ con nhiều lắm. Chỗ này tôi đã thuê gia sư khác rồi nên không giữ cô Kim ở lại được.”
Nói xong, anh liền cầm lấy máy tính quay người đi, lúc xoay người còn bảo dì Tống tiễn khách.
Dì Tống nhìn Kim Gia Hân sắp sửa khóc nấc lên, trong lòng cảm thấy vô cùng hả dạ.