Kỳ Tuấn Dương nhìn cô, bỗng nhiên cong khóe môi cười nói: “Bởi vì cô không thể nói chuyện nên sẽ không đi khắp nơi bàn tán lung tung.”
Tô Khiết Quỳnh sửng sốt một chút, trợn tròn cặp mắt, Kỳ Tuấn Dương ngưng cười, chăm chú nhìn cô nói: “Cô xem người câm cũng có chỗ tốt đấy chứ, cho nên cô không hề tệ như người khác vẫn nghĩ đâu.”
Tô Khiết Quỳnh mím môi, dường như có một dòng nước ấm chảy dọc trong lòng. Khi tất cả mọi người đều chê cười cô, cảm thấy cô khiến họ mất mặt, vẫn còn có người nói cô không tệ.
“Cảm ơn.”
Kỳ Tuấn Dương cười, quay đầu liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Thời gian không còn sớm nữa rồi, để tôi đưa cô về.”
Sau khi Tô Khiết Quỳnh rời khỏi buổi tiệc, không bao lâu sau Phó Tử Uy cũng rời đi nhưng anh chưa trở về biệt thự ngay mà thay vào đó là đi đến công ty. Cuối tuần, trong công ty ngoại trừ mấy người làm thêm giờ thì không còn ai khác, toà nhà cao tầng rộng lớn nhưng trống vắng. Phó Tử Uy cởi áo khoác âu phục khoác lên trên ghế sô pha, tháo cà vạt xong tiện tay ném đi, cả người tùy ý ngồi trên ghế sô pha, nhíu chặt lông mày. Trong đầu, là hình ảnh ở buổi tiệc, những người đó châu đầu ghé tai bàn tán về anh.
Cả đời Phó Tử Uy anh vẫn luôn luôn kiêu ngạo, bất luận về khía cạnh nào thì người khác cũng phải ngước lên nhìn anh, chỉ lúc nhắc đến vợ anh thì bị người ta chỉ trỏ mà thôi! Anh đã đánh giá cao bản thân mình rồi... Anh nắm chặt nắm tay lại rồi đập một cái nặng nề vào tay vịn của ghế sô pha.
Hình ảnh trong đầu lại biến đổi, Tô Khiết Quỳnh sợ hãi nhìn về phía anh, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn kia từ từ trở nên nghiêm túc, đôi mắt đó nhìn anh không còn mang chút hy vọng nào nữa. Trong lòng của Phó Tử Uy lo lắng một hồi, anh móc điện thoại bên trong túi áo âu phục ra gọi một cuộc điện thoại.
Dì Tống đang ở nhà dỗ Phó Minh Viễn, cậu bé đang khóc rất đau lòng, có dỗ làm sao cũng không ngừng được, điện thoại vang lên liên tục, bà ấy không thể làm gì khác hơn là ôm cậu bé chạy ra ngoài nghe điện thoại, tay chân vội vàng, vô cùng luống cuống.
Phó Tử Uy cầm điện thoại di động đợi một lúc, điện thoại vừa được bắt đã nghe đầu dây bên kia có tiếng khóc của trẻ con.
Anh nói: “Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao Phó Minh Viễn lại khóc?”
Dì Tống nghe được giọng đàn ông mới biết là cậu Phó, mới vừa rồi nhận điện thoại quá gấp không nhìn là ai gọi điện. Bà ấy vừa dỗ cậu bé Phó Minh Viễn còn phải trả lời Phó Tử Uy.
“Tôi cũng không biết nữa, cậu chủ nhỏ khóc một lúc lâu rồi, có dỗ làm sao cũng không dừng được. Không biết có phải là bị bệnh rồi hay không.”
Qua điện thoại có thể nghe được Phó Minh Viễn gọi mẹ, Phó Tử Uy nhướng mày, lập tức ngồi dậy trầm mặt nói: “Mợ chủ đâu rồi?”
Thật ra anh gọi điện thoại là muốn hỏi dì Tống xem là Tô Khiết Quỳnh đã trở về nhà hay chưa, nhưng chưa hỏi cũng biết Tô Khiết Quỳnh không ở nhà rồi.
Dì Tống nói: “Mợ chủ có trở về rồi nhưng một lát sau thì đi ra ngoài.”
Phó Tử Uy cúp điện thoại, sắc mặt vô cùng giận dữ cầm chìa khóa xe đứng lên. Lái xe một lát đã đến đường vào biệt thự. Thang máy dừng lại, Phó Tử Uy trầm mặt đi ra, đi tới cửa ấn mật mã, ngay khi cửa mở ra, tiếng khóc của Phó Minh Viễn cũng nhanh chóng truyền tới tai. Cậu bé ở trong lòng dì Tống uốn tới ẹo lui, nhìn thấy Phó Tử Uy, đầu tiên là sững lại rồi sau đó tiếp tục khóc to hơn.
Phó Tử Uy đi mấy bước tới ôm con trai, cậu bé khóc đến đứt ruột đứt gan, nước mắt liên tục chảy xuống khiến cho anh cảm thấy thật đau đầu. Anh sờ trán con mình một chút, đại khái là bởi vì khóc rất lâu, nhiệt độ cơ thể có chút cao nhưng vẫn coi như bình thường. Nhưng trong lòng anh lửa giận nổi lên. Tô Khiết Quỳnh ngay cả con mà cô cũng không quan tâm!
Phó Tử Uy cứng rắn dỗ một tiếng: “Đừng khóc.”
Nhưng cậu bé không để ý anh có dỗ hay không, còn dỗ không dịu dàng như vậy, không dịu dàng giống mẹ chút nào. Phó Tử Uy làm ra một dáng vẻ không sao cả, cậu bé khóc càng dữ dội hơn nữa.
“Bố, tìm mẹ... Con muốn mẹ... Oa oa oa oa...” Phó Minh Viễn ôm cổ anh, nước mắt quẹt đầy mặt anh, khóc đến nỗi ho khan muốn nôn ra.
Dì Tống bị giật mình vội vàng tiến lên nhẹ vỗ lưng bé, bà ấy nhớ ra cái gì đó, nhìn Phó Tử Uy bất an nói: “Cậu chủ nhỏ khóc hình như là từ khi mợ chủ ra ngoài.”
Bà ấy nhớ Tô Khiết Quỳnh có dặn dò bà rằng cô phải đi ra ngoài một chuyến, sắc mặt rất khó coi, đôi mắt còn hồng hồng giống như là mới khóc. Mà trước kia mỗi lần Tô Khiết Quỳnh ra ngoài, trừ phi là đi làm, nếu không thì cô nhất định là mang cậu bé đi cùng.
Trong đầu Phó Tử Uy chợt nghĩ tới điều gì đó, trong lòng có chút bất an, lập tức ôm cậu bé đi đến tủ đồ, soạt một cái kéo cửa tủ quần áo ra. Thấy bên trong quần áo chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn qua phòng tắm, bởi vì cửa đang mở ra, đuôi mắt anh liếc vào bên trong, mặt tường còn vương giọt nước, lại nhìn một chút, một bên để sọt quần áo dơ, bộ quần áo trắng anh tự tay chọn giờ đang nằm trơ trọi trong sọt như miếng vải rách. Phó Tử Uy nhíu mày, gương mặt âm trầm.
Đến phòng khách, dì Tống bất an gọi anh một tiếng, Phó Tử Uy không có phản ứng, ôm cậu bé đi ra ngoài. Lúc anh đang định đi tới nhà xe để lấy xe, một chiếc xe Porsche màu đen đã đỗ lại ven đường, cửa xe mở ra, Tô Khiết Quỳnh bước xuống từ xe.
Cô hơi khom người dùng thủ ngữ nói với tài xế.
Phó Minh Viễn thấy mẹ thì lập tức ngừng khóc, ngón tay nhỏ bé chỉ bên kia: “Mẹ, con muốn mẹ...”
Cơ thể thịt béo núc ních không kịp chờ cô qua đã nghiêng về phía trước. Sắc mặt Phó Tử Uy đen như đáy nồi, trong tròng mắt đen nhánh mơ hồ lóe lên ánh lửa, nhìn người phụ nữ kia có vẻ tâm trạng rất tốt.
Kỳ Tuấn Dương!
Bên kia, Tô Khiết Quỳnh đang nói cảm ơn với Kỳ Tuấn Dương. Mặc dù sớm biết trước là Kỳ Tuấn Dương cũng ở gần đây, nhưng ngồi trong xe của anh ta dĩ nhiên phải cảm ơn một câu rồi, hơn nữa tâm trạng cô sau khi được anh ta khuyên giải thì đã khá lên nhiều. Xong xuôi, cô vừa quay người thì đối mặt gương mặt âm trầm của Phó Tử Uy.
“Tô Khiết Quỳnh, em không những không quan tâm con trai ở nhà mà lại còn chạy ra ngoài hẹn hò cùng đàn ông, trái tim của em cũng lớn thật, hừ!”
Giọng nói kia như một lời mắng mỏ nghiêm khắc, giống như một cây kim nhọn ghim xuống lòng cô. Tâm trạng Tô Khiết Quỳnh mới vừa tốt lên lại giống như một quả khinh khí cầu bị đâm thủng, lập tức nổ tung. Gương mặt Tô Khiết Quỳnh đỏ lên, giận đến cả người phát run lên. Cô cắn răng thật chặt, mím môi trừng mắt nhìn anh.
Ngay trước mặt con, cô không muốn ồn ào với anh.
Kỳ Tuấn Dương dĩ nhiên cũng nghe được câu nói kia, anh ta xuống xe, hai tay đút vào trong túi quần cười lạnh với Phó Tử Uy nói: “Anh Phó, nếu như anh quan tâm vợ mình thì không nên tùy ý nhục mạ cô ấy.”
Phó Tử Uy cũng không buồn nhìn sang Kỳ Tuấn Dương mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Khiết Quỳnh, châm chọc nói: “Làm sao, chịu chút uất ức, đợi không kịp mà đã muốn tố khổ với người khác rồi sao?”
Không có ai biết lúc này trong lòng anh đang bốc hoả như thế nào.
Anh tưởng rằng cô chỉ đi ra ngoài giải sầu một chút, lo lắng tâm trạng cô không tốt lại gây ra chuyện gì nữa, cô ngược lại rất tốt, tìm ‘bạn tri kỉ’ mà khóc lóc kể lể?
Ha ha, bản lĩnh của cô quả thật không nhỏ, mới nói chuyện có mấy lần đã nói hết tất cả với người ta rồi!
Tô Khiết Quỳnh cắn môi trợn mắt nhìn về phía anh, trong lòng của anh, cô chính là một người tồi tệ, chuyện gì cũng có thể đem ra nói với người ngoài hay sao?
Kỳ Tuấn Dương nhìn hai người giằng co, Tô Khiết Quỳnh nhìn qua trông rất hiền lành nhưng thật ra tính tình rất cố chấp, điểm này anh ta đã nhìn ra rồi.
Vì không muốn Tô Khiết Quỳnh sau khi trở về lại bị Phó Tử Uy nói lời nặng nhẹ, ảnh hưởng đến tâm tư của cô, anh ta cảm thấy vẫn là giải thích một chút cho thỏa đáng.
Anh ta thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Phó à, Tô Khiết Quỳnh cũng không nói với tôi gì cả, chúng tôi chẳng qua là bàn một chút về chuyện làm ăn thôi.”
“...”
“Anh nên có chừng mực thì hơn.”
Phó Tử Uy lúc này mới nhìn về phía Kỳ Tuấn Dương, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh như băng: “Chuyện nhà tôi từ khi nào cần người ngoài quan tâm cơ chứ?”
Kỳ Tuấn Dương ngửa mặt lên trời cười giễu cợt, nhìn về phía Phó Tử Uy nói: “Tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm chuyện nhà người khác. Nhưng Tô Khiết Quỳnh là bạn tôi mà cũng là đối tác hiện tại của tôi, đã là bạn và đối tác rồi, nói đôi lời để bênh vực cái đúng thì có làm sao cơ chứ?”
Anh ta đi về phía trước một bước, đối mặt với Phó Tử Uy.
Hai người đàn ông trưởng thành cứ thế mà dùng ánh mắt giằng co.
Phó Tử Uy hơi híp mắt: “Đối tác sao? Là cái hạng mục công ích gì đó à?”
Anh khinh thường lên tiếng giễu cợt, ngay sau đó giọng nói càng lạnh hơn: “Chỉ hy vọng cậu hai nhà họ Kỳ không lấy danh nghĩa làm công ích mà suy nghĩ ra các động cơ không trong sáng để đến gần vợ tôi thôi.”
Vừa nói, anh liếc mắt nhìn Tô Khiết Quỳnh, ánh mắt không cần nói cũng biết.
Kỳ Tuấn Dương rũ mi, cũng nhìn Tô Khiết Quỳnh, sau đó châm chọc nói: “Tôi hiểu rồi, anh Phó đây là đang ghen phải không?”
“Ghen? Cô ấy sao?” Giọng Phó Tử Uy đầy vẻ khinh thường lại lạnh như băng, ánh mắt khinh thường nhìn Tô Khiết Quỳnh từ đầu đến chân, lại quay sang phía Kỳ Tuấn Dương nói: “Cô ấy là vợ của Phó Tử Uy tôi, mẹ của con tôi, tôi nghĩ cô ấy hẳn đã biết mình nên làm cái gì, không nên làm gì, không thể tùy tiện gặp mặt những ai!”
“Không cần tôi nhắc nhở lần nữa đâu nhỉ!”
Những lời này không chỉ nói với Kỳ Tuấn Dương mà cũng là nói cho Tô Khiết Quỳnh nghe.
Càng là nói cho cô hay không phải là anh quan tâm cô, mà là anh quan tâm đến danh dự của nhà họ Phó!
Tô Khiết Quỳnh đứng ở bên cạnh, siết chặt hai tay, sau khi nắm chặt, cô đột nhiên đi tới trước mặt Phó Tử Uy, ôm con trai từ ngực anh đi, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, bước từng bước nặng nề đi vào toà nhà lớn.
Ngay cả một chữ cô cũng không muốn nói với người đàn ông này.
Tô Khiết Quỳnh không muốn để ý tới Phó Tử Uy và Kỳ Tuấn Dương sẽ cãi nhau như thế nào tiếp theo, dù sao người kia cũng không nói ra lời gì tốt đẹp được.
Ngay trước mặt Kỳ Tuấn Dương, cô cũng không ngẩng đầu lên được.
Cô và Kỳ Tuấn Dương quang minh chính đại, ở trong miệng của anh lại bị nói thành gì, lúc anh và người phụ nữ khác có quan hệ mập mờ, cô có nói gì không?
Sao lại có thể có loại người như vậy, đã làm chuyện sai trái mà còn có thể còn lấy lý lẽ chỉ trích cô không đúng cơ chứ!
Tô Khiết Quỳnh tiến vào cửa thở hồng hộc, dì Tống thấy cô quay về liền nói: “Mợ chủ, cô đã quay về rồi, cậu chủ tìm cô đấy.”
Nói xong, bà ấy nhìn thấy Phó Minh Viễn mới phản ứng lại, nếu cô đã ôm đứa bé trên tay, hai người kia nhất định đã gặp được nhau rồi.
Nhưng sao lại không thấy cậu chủ trở lại chứ?
Mới nghĩ như vậy nhìn ra cửa ra vào đã thấy Phó Tử Uy gương mặt đen xì đi tới, sau đó đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.
Vừa nhìn tình hình này cũng biết hai người lại gây sự với nhau rồi.
Tô Khiết Quỳnh cũng không quay đầu lại, ôm thẳng Phó Minh Viễn vào trong phòng của con rồi thuận tay khóa cửa lại.
Phó Tử Uy đi tới cửa, suýt chút nữa bị cánh cửa đập vào mặt, gương mặt ngay lập tức đen xì lại.
Dì Tống cẩn thận nói: “Cậu chủ, tâm trạng mợ chủ không tốt, hay là chờ chút nữa rồi hãy nói sau.”
Lúc này lại cãi nhau nữa thì khẳng định không thu xếp nổi cục diện nữa rồi.
Phó Tử Uy trừng mắt nhìn cánh cửa một lúc, quay đầu về phía dì Tống, nói: “Dì cảm thấy tâm trạng hiện tại của tôi rất tốt sao?”
Sau đó anh lại bước đến phòng đọc sách.
Lại là một tiếng ‘rầm’ nữa vang lên.
Con nhóc chết tiệt, ra ngoài gặp đàn ông khác mà còn ra vẻ giận dữ với anh!
Phó Tử Uy nặng nề ngồi trên ghế da, day day trán. Cục tức ở ngực không nuốt trôi, anh lấy điếu thuốc ra châm lửa hút một hơi.
Mùi thuốc lá tràn ngập trong khoang miệng, tâm trạng tích tụ lúc này mới được thư giãn một chút.
Thật sự là bị người phụ nữ kia làm cho tức chết mà!
Điện thoại trên tay anh rung lên, anh liếc nhìn, muốn hẹn bọn Mạc Hiểu Minh đi ra ngoài uống rượu nhưng lúc cầm điện thoại lên, không biết làm sao lại mở bộ sưu tập ra.
Tấm ảnh ở thế giới đại dương hiện ra trước mặt.
Ánh mắt trong veo của người phụ nữ trong ảnh, khí chất linh hoạt, lại lộ ra một chút khí chất hiền dịu mà phảng phất vẻ cô đơn.
Làn khói thuốc mỏng trên không trung giống như đang mê hoặc anh, ánh mắt của Phó Tử Uy dịu dàng hơn chút, không kiềm chế được đưa ngón tay chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia.
Bởi vì là màn hình điện thoại cho nên chạm một cái như vậy, hình liền lướt đi, Phó Tử Uy hoàn hồn nhíu mày, ấn đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn.
Bấm ra một dãy số, gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vang lên vài tiếng liền có người nhận máy.
Phó Tử Uy không đợi đối phương trả, nói với giọng khó chịu: “Đi uống rượu, ở chỗ cũ.”
Mạc Hiểu Minh nghe thấy giọng điệu khó chịu của Phó Tử Uy cũng biết tâm trạng anh đang rất rất tệ, anh ta cũng được tin Phó Tử Uy đưa cô người câm kia đến bữa tiệc, có chút hả hê nói: “Sao thế, cãi nhau với cô người câm rồi à?”
“Bớt nói nhảm đi, bảo cậu ra thì ra đi, gọi cả Bùi Hải Sơn nữa.”
Nói xong anh liền cúp điện thoại, nhưng mới vừa muốn bỏ điện thoại vào trong túi, anh lại nghĩ tới điều gì, lấy điện thoại gọi đi lần nữa.
Mạc Hiểu Minh đang lề mà lề mề đi ra ngoài liền nhận được điện thoại của người họ Phó nào đó, uể oải nói: “Lại sao nữa rồi?”
“Đừng gọi Bùi Hải Sơn đến.”
Mạc Hiểu Minh đang cầm chìa khóa xe, nghe vậy sửng sốt: “Sao vậy? Cậu phân biệt đối xử với cậu ta đấy à?”
Tửu lượng của Bùi Hải Sơn kém nhất trong ba người bọn họ, hai ly rượu là say rồi.
“Bảo cậu đừng gọi thì cậu đừng gọi, còn dài dòng cái gì.” Phó Tử Uy lại cúp máy.
Bùi Hải Sơn đi thì nhất định sẽ có Kiều Vân Anh, tâng trạng của anh bây giờ vô cùng tệ, không muốn nhìn bọn họ khoe khoang tình cảm.
Điện thoại lại cúp, Mạc Hiểu Minh nhìn điện thoại bị tắt ngang, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Cô người câm thật lợi hại, thế mà có thể làm cho cậu cả nhà họ Phó giống như đang ở thời kỳ mãn kinh, rối loạn nội tiết vậy.
Phó Minh Viễn khóc một lúc lâu, buổi chiều không ăn chút nào, dì Tống đang hầm canh trứng gà trong bếp, nghe thấy tiếng đóng cửa, đi ra nhìn thì kịp nhìn thấy bóng lưng của Phó Tử Uy.
Ra ngoài cũng tốt, bằng không thì sẽ nổi nóng lên mắng mợ chủ một trận thôi.
Dì Tống hầm xong canh trứng gà thì đưa đến phòng trẻ con, gõ cửa một cái.
“Mợ chủ, buổi chiều cậu chủ nhỏ đã không ăn gì, tôi làm canh trứng gà, nếu không thì cô đút cậu ấy ăn nhé ạ?”
Tô Khiết Quỳnh lúc này đang cùng Phó Minh Viễn xem ảnh, nghe thấy lời dì Tống thì đi ra mở cửa, quay đầu nhìn lại, cậu nhóc không biết lúc nào cũng đi ra, bám thật chặt chân cô, kéo vạt áo của cô, giống như sợ mình sẽ không nhìn thấy cô nữa.
Trong lòng Tô Khiết Quỳnh đau xót, vừa rồi khi vừa mới nhìn thấy Phó Minh Viễn thì đã thấy đôi mắt to long lanh đầy nước của cậu bé, lúc nằm trong ngực của cô vẫn còn hơi run run.
Dì Tống nhẹ nhàng nói: “Mợ chủ, cô không biết đâu, vừa rồi cô đi, cậu chủ nhỏ khóc rất thương tâm, không chịu ăn uống gì cả, tôi dỗ thế nào cũng không dỗ được.”
Tô Khiết Quỳnh đau lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc Phó Minh Viễn, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
Cục cưng ngốc, cô làm sao có thể vứt bỏ không quan tâm tới cậu bé được chứ?
Trong cả gia đình này, người duy nhất cô không thể buông bỏ được chính là cậu bé.
Tô Khiết Quỳnh nhận cái bát nhỏ từ trong tay dì Tống, đút từng muỗng canh trứng cho cậu bé ăn, cậu nhóc đã đói bụng lắm rồi, vừa đưa qua thì cậu liền nuốt hết.
Phần lớn đồ ăn trong bữa tiệc đều là đồ cho người lớn ăn, cậu bé đến đó cũng chưa ăn được gì.
Tô Khiết Quỳnh cảm thấy vô cùng tự trách, cho dù cô có tức giận thì cũng không nên mặc kệ con trai như vậy chứ.
Sau này sẽ không như vậy nữa.
Dì Tống nhìn cô, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Mợ chủ, cậu chủ vừa trở về, thấy cô không ở nhà nên cho rằng cô đã đi rồi, lập tức ra ngoài tìm cô đấy.”
Phó Tử Uy tìm khắp phòng ngủ, ngay cả tủ quần áo và phòng tắm cũng đều tìm qua một lần, dì Tống đau hết cả đầu.
Đôi vợ chồng này…
Dì Tống không nghĩ ra lời thích hợp để miêu tả, rõ ràng là trai tài gái sắc nhưng lại có nguyên nhân mới kết hôn, mợ chủ là người câm, cậu chủ lại là con cả của gia tộc nổi tiếng...
Tóm lại cũng chỉ có thể miêu tả bằng một tiếng thở dài mà thôi.
Hôn nhân như vậy đã định trước sẽ gặp nhiều trắc trở rồi.
Tô Khiết Quỳnh múc một muỗng canh trứng, rê muỗng nhẹ nhàng bên viền bát rồi dừng tay lại.
Đôi mắt của cô hơi rũ xuống, ánh mắt hơi lay động, nhưng cô lập tức từ chối những suy nghĩ về những ý nghĩa của lời nói và hành động của Phó Tử Uy.
Đây được coi là gì cơ chứ?
Đem cô vứt vào bữa tiệc, để cô một mình chật vật, lại ngay trước mặt Kỳ Tuấn Dương còn nói những lời tồi tệ với cô… Dù sao, anh đối với cô chỉ có vấn đề thể diện mà thôi.
1988, một trong những vũ trường nổi tiếng nhất thành phố Bắc Vân.
Mới hơn ba giờ chiều, khoảng thời gian này đối với cuộc sống về đêm của vũ trường mà nói còn rất sớm, trong sảnh tầng một lại càng yên tĩnh không có ai.
Phó Tử Uy lười biếng ngồi ở trên quầy rượu.
Mạc Hiểu Minh đi vào quầy rượu, tự mình pha rượu.
Rất lâu rồi không có đụng đến dụng cụ pha rượu, Mạc Hiểu Minh chơi đùa một chút, mấy viên đá ở trong dụng cụ pha rượu vang lên những tiếng lách cách.
“Tôi nghe nói cậu dẫn cô người câm đến tiệc sinh nhật của nhà họ Kim, cậu nghĩ sao mà làm vậy?”
Ai cũng biết, Phó Tử Uy ghét nhất dẫn người kia ra ngoài gặp người khác, bình thường ngay cả đi chung xe trên đường với nhau cũng không chịu nữa.
Phó Tử Uy liếc anh ta một cái, chẳng muốn nói chuyện, không kiên nhẫn nói: “Cậu tốn thời gian vậy làm gì, cứ rót rượu là được rồi.”
Năm đó Mạc Hiểu Minh vì theo đuổi con gái nên cố ý chạy đi học bộ môn này, còn mở một quán bar. Theo đuổi được cô gái kia rồi, có điều mới được hai ngày thì chia tay.
Sau khi chia tay, quán bar ngược lại càng ngày càng phát triển, Phó Tử Uy cùng Bùi Hải Sơn liền đầu tư, ba người cùng nhau đổi quán bar thành vũ trường.
Phó Tử Uy duỗi cánh tay, trực tiếp lấy ca rượu whisky Mạc Hiểu Minh vừa làm, tự mình rót một ly.
Mạc Hiểu Minh liếc nhìn nét mặt hậm hực của Phó Tử Uy, đổ rượu cocktail vừa pha xong ra một cái ly, còn thả thêm một lát chanh vào trong.
Anh ta uống ly cocktail: “Nhìn mặt cậu giống như lạp xưởng bị kéo dài ra vậy, thật lòng muốn pha cho cậu một ly rượu để cậu vui vẻ, vậy mà cậu thật không có lương tâm.”
Người không có lương tâm cũng thì đừng uống rượu của anh ta, lãng phí lắm.
Phó Tử Uy liếc anh ta một cái, anh cũng không phải là cô gái nhỏ thấy người biết pha rượu là sẽ say mê.
Ngửa đầu uống một ngụm rượu, lông mày nhíu lại.
Anh không thích uống rượu Tây, không đậm đà như mùi hương của rượu Mao Đài.
Liếc mắt nhìn những vị khách đến sớm nhất, Phó Tử Uy đặt ly rượu lên quầy rượu, đứng lên, cầm lấy áo khoác: “Đi, đi hát karaoke đi.”
Toàn bộ tầng cao nhất là phòng karaoke được ba ông chủ dành riêng để thưởng thức các loại rượu họ sưu tầm từ khắp mọi nơi.
Chiếc kệ rượu bên trong phòng karaoke để không ít rượu ngon.
Phó Tử Uy đi tới trước kệ rượu, chọn một chai Mao Đài, sau đó đi tới trước ghế sô pha ngồi xuống, vừa muốn rót rượu thì cửa phòng karaoke liền mở ra.
Bùi Hải Sơn đi tới nói: “Sao lại tới đây, không phải nói ở tầng một sao?”
Lúc anh ta đến, người phục vụ nói với anh ta rằng hai ông chủ khác đã rời đi rồi.
Phó Tử Uy nhìn Mạc Hiểu Minh, nói: “Không phải bảo cậu đừng gọi cậu ta sao?”
Vừa nói, anh lấy một cái ly ra từ phía dưới bàn uống trà nhỏ: “Không phải cậu sẽ đi với Kiều Vân Anh sao?”
Bùi Hải Sơn cầm ly rượu nhấp một ngụm, nói: “Hôm nay cô ấy phải trực.”
Nói xong, anh ta nhìn sang Phó Tử Uy: “Nghe nói cậu đưa Tô Khiết Quỳnh đi tham gia bữa tiệc sao?”
Phó Tử Uy đưa ly rượu đến miệng lại dừng lại, nhìn hai người đàn ông trên khuôn mặt tràn ngập hứng thú kia.
Anh miễn cưỡng nói: “Chuyện này còn trở thành tin tức nữa cơ à à?”
“Ừ… Đây chính là một tin tức, hơn nữa còn là tin tức đặc biệt nóng hổi đấy.” Mạc Hiểu Minh nghiêm túc trả lời anh, sau đó cợt nhả cười uống một ngụm rượu.
“Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự ngủ cùng nhau cũng nảy sinh được tình cảm hay sao?”
Hành động này của Phó Tử Uy có ý gì?
Năm đó hôn lễ cũng không tổ chức, cứ thế trực tiếp lãnh giấy chứng nhận kết hôn chính là vì không muốn thừa nhận cuộc hôn nhân này, thừa nhận mợ chủ câm này làm mợ chủ Phó, sau đó bất kể bữa tiệc gì cũng sẽ không để cho cô người câm kia tham dự.
Nhưng bây giờ, cô người câm xuất hiện trong bữa tiệc, cho dù chỉ là một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, nhưng là do Phó Tử Uy tự mình đưa cô đi!