Tô Khiết Quỳnh vẫn là đi theo Phó Tử Uy, lên xe của anh. Giáo viên đứng ở cửa trường học nhìn chiếc xe sang trọng đó rời khỏi, có rất nhiều người thậm chí không biết đó là xe gì, chỉ là cảm thấy loại xe đó nhìn rất đẹp mà thôi.
“Hóa ra chồng của cô Tô có tiền như vậy.” Nhìn đến khí thế đó, lập tức biết chiếc xe kia rất đắt đỏ.
“Có thể... Chồng của cô Tô là lái xe cho ông chủ lớn nào đó?”
Nơi xa xa, bánh xe của Phó Tử Uy nghiền qua một mặt đường rạn nứt, xe xóc nảy lên, sắc mặt của anh lại đen đi một phần.
Tần Tri Châu híp mắt lại nhìn chiếc xe kia càng lúc càng xa, cảm giác mất mát luôn luôn bị ẩn giấu tại khoảnh khắc này mới dám thoáng thả ra ngoài một ít. Thì ra, cô đã kết hôn, khó trách lúc nào cũng duy trì khoảng cách với anh ta…
Phó Tử Uy nghẹn một bụng lửa giận, Tô Khiết Quỳnh cũng không có vẻ mặt tốt gì, đến nhà lập tức đi về phòng của mình. Phó Tử Uy uống một ngụm nước đá từ tủ lạnh, nước khoáng lạnh ngắt cũng không dập tắt được lửa giận của anh. Anh mở cửa phòng Tô Khiết Quỳnh ra, Tô Khiết Quỳnh đang thay quần áo, áo trên người đã cởi một nửa. Anh đột nhiên xông vào làm cô giật nảy mình, kéo lại tà áo ngay lập tức. Nhưng một cái động tác ý thức này của cô, càng thêm chọc giận Phó Tử Uy. Đối với người đàn ông của mình, ngược lại cô bắt đầu dè dặt, giữ gìn?
Anh cười lạnh một tiếng, hết sức mỉa mai nói: “Tô Khiết Quỳnh, không nhìn ra một người câm như em ngược lại có bản lĩnh quyến rũ đàn ông khác bên ngoài, khâm phục đấy.”