Tần Tri Châu nhìn vòng tay trống rỗng, ở giữa cánh tay còn vương vấn chút cảm giác nơi vòng eo nhỏ của cô. Eo của cô quả thật rất mảnh khảnh, nếu như không phải cô đang mặc trang phục mùa thu còn phải nhỏ hơn một chút nữa cơ.
Anh ta ho nhẹ một tiếng, thu lại tâm tư của mình, ân cần hỏi han: “Tô Khiết Quỳnh, hình như cô có chuyện trong lòng. Nếu như cô không phiền thì có thể tâm sự với tôi một chút.”
Việc Tô Khiết Quỳnh là mợ chủ Phó không phải điều bí mật gì, nhưng cũng không phải là việc đáng để đi rêu rao khắp nơi, lúc Tô Khiết Quỳnh muốn nói ra lời từ chối khéo, chợt bị người ta ôm từ sau lưng, dọa cô giật nảy một cái.
Quay lại lập tức nhìn thấy Phó Tử Uy lạnh lùng nói với Tần Tri Châu: “Bà xã của tôi có nỗi lòng gì sẽ nói với tôi, không cần anh tốn sức để tâm.”
Tần Tri Châu sững sờ một chút, hạ tầm mắt nhìn Tô Khiết Quỳnh: “Bà xã?”
“Làm sao, cô ấy không có nói cho anh biết rằng cô ấy là người đã có gia đình rồi à?” Phó Tử Uy uể oải liếc nhìn, ánh mắt lại sắc bén liếc nhìn Tô Khiết Quỳnh, âm thầm dùng sức ở ngón tay bóp vào lưng cô, Tô Khiết Quỳnh khó chịu nhíu mày lại nhưng vẫn phải nhẫn nhịn mỉm cười.
Trong hồ sơ của trường, tình trạng hôn nhân của cô là đã kết hôn, có điều cô không đeo nhẫn cưới, từ trước đến nay Phó Tử Uy chưa từng tới trường học bao giờ, một người có thân phận bình thường như cô dĩ nhiên không có nhiều người để tâm tới, huống chi Tần Tri Châu chỉ là giáo viên tình nguyện.
Tần Tri Châu nhất thời bị tin tức này làm cho chấn kinh, ánh mắt nhìn về phía Tô Khiết Quỳnh ẩn hiện ra vẻ thất vọng khổ sở, nhưng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười đối với Tô Khiết Quỳnh mà nói: “Nếu ông xã của em cũng đã tới, vậy thì dẫn anh ấy đi chơi cùng mọi người đi.” Anh ta khẽ gật đầu chào Phó Tử Uy rồi quay người đi ra.
Tô Khiết Quỳnh nhìn bóng lưng của anh ta, cảm giác có chút cô đơn. Cái bóng lưng kia, chẳng biết vì sao lại khiến cho cô sinh ra một loại ảo giác, giống như cái bóng lưng kia cũng đã từng là mình vậy. Vô số lần nhìn qua bóng lưng của Phó Tử Uy, cô chính là một người cô đơn như vậy mà nhìn anh, khoảng cách của hai người chưa từng được rút ngắn lại.
Phó Tử Uy nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh sững sờ nhìn bóng lưng của người đàn ông khác, ngón tay lại bấm vào eo của cô một cái, giọng nói lạnh lùng lộ ra ý mỉa mai: “Sao vậy, bị anh ta biết em đã kết hôn, hẳn em rất khó chịu à? Không thể lại giả bộ đáng thương để chim chuột với nhau nữa sao sao?”
Đối với lời độc mồm độc miệng của Phó Tử Uy, Tô Khiết Quỳnh tự nhận bản thân mình đã trở thành bách độc bất xâm rồi, cô nở một nụ cười lạnh, cúi đầu trực tiếp đẩy tay của anh ra. Không biết anh lại nổi điên cái gì nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!