Kiều Tuấn Anh im lặng đi theo phía sau anh, không dám nói lời nào.
“Thông báo cho giám đốc nhân sự, để cô ta tìm một giám đốc bộ phận của dự án mới, nhanh chóng hoàn thành việc thay thế, Phó Nam không bồi dưỡng những người không có chí tiến thủ.”
“Vâng, anh Phó.”
“Đi lấy chìa khóa xe cho tôi.”
“Hả?” Kiều Tuấn Anh sửng sốt, đây là muốn làm cái gì vậy?
Phó Tử Uy dừng lại, lạnh lùng nói với anh ta: “Tôi đã nói đi lấy chìa khóa xe cho tôi, cậu có muốn tôi lặp lại lần nữa không?”
“Vâng, thưa anh Phó.” Kiều Tuấn Anh không dám khiêu khích một một Diêm Vương sống như anh, lập tức chạy tới phòng làm việc của anh lấy chìa khóa.
Chị Vân Anh vừa mới báo tin cho anh ta cái gì, trong quý này có thể được gấp đôi tiền thưởng sao?
Phó Tử Uy lái xe về nhà, vừa bước vào đã thấy dì Tống đang dọn dẹp nhà cửa bằng máy hút bụi.
Phó Tử Uy không thích trong nhà quá ồn ào, dì Tống thấy anh đột nhiên trở về, sắc mặt không tốt lắm, lập tức thức thời tắt máy hút bụi.
Phó Tử Uy đi quanh nhà một vòng rồi trở lại phòng khách.
“Tô Khiết Quỳnh đâu rồi?”
“Bà chủ nói chiều đi tụ tập ăn tiệc nướng với đồng nghiệp để ăn mừng đạt giải vừa rồi ạ.”
Phó Tử Uy cau mày: “Cô ấy đưa Phó Minh Viễn đi cùng sao?”
“Không phải, vốn dĩ bà chủ muốn đưa cậu chủ nhỏ đi chơi, nhưng khi đi ra ngoài đúng lúc gặp bà Trác đến muốn đưa cậu chủ đi cùng.” Dì Tống thành thật trả lời.
Phó Tử Uy lại cau mày, không nói lời nào mà bỏ ra ngoài.
...
Tô Khiết Quỳnh đứng trước giá thịt nướng, trên bếp than hồng, đồ nướng đang toả hương thơm, cô đang cầm chổi quét dầu một cách máy móc hết lần này đến lần khác, hoàn toàn mất tập trung.
Phó Nam có cổ phần trong một bệnh viện tư nhân, những người trong gia đình họ Phó mà đi khám bệnh sẽ thường đi đến bệnh viện này, vì nơi này bất luận là thiết bị y tế hay nhân viên y tế đều xếp vào hàng thứ tốt nhất. Mà cô cũng có thân phận đặc biệt, việc kiểm tra sức khỏe này, cô không hề đi đến chỗ đó mà chọn một bệnh viện công lập, chính là không muốn để người nhà họ Phó, nhất là Phó Tử Uy biết được.
Lúc này, Tô Khiết Quỳnh hoàn toàn không biết được, cho dù cô đi khám ở bệnh viện nào thì cũng sẽ nhận được kết quả giống nhau mà thôi.
Bác sĩ nói cơ thể cô không có vấn đề gì khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì một người phụ nữ sẽ rất đau khổ khi biết mình không thể sinh được con được nữa.
Phó Minh Viễn lớn lên từng ngày, nhà họ Phó càng ngày càng không thể dung nạp cô nữa rồi, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi gia đình này.
Cô không thể mong cầu được đưa Phó Minh Viễn đi, cô chỉ có cố gắng gặp cậu bé thường xuyên nhất có thể, nhưng cô vẫn muốn có một đứa trẻ hoàn toàn thuộc về mình, cho nên cô sợ rằng mình sẽ không thể có con lần nữa.
Làm một người vợ vô hình của nhà họ Phó, áp lực này thật sự quá lớn, gói thuốc to lớn kia có thể trị liệu cho cơ thể cô, nhưng nếu trị liệu quá nhiều, cô lại mang thai thì làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!