Kể từ khi hai người kết hôn đến nay, vô số lần thân mật, cơ thể của cô đã sớm quen từ lâu, vậy mà trước sau vẫn không có cách nào có thể bình tĩnh đối mặt được.
Chỉ là, lúc ở rạp chiếu phim cô đã chọc giận anh rồi, tối nay anh còn có tâm tư để nghĩ đến chuyện đó hay không?
Nhưng anh có thể ở đây đọc sách chứng tỏ là đã dỗ con ngủ xong xuôi rồi.
Trong lúc cấp bách, khi nhận thấy sắp bị nhà họ Phó đuổi ra khỏi nhà, Tô Khiết Quỳnh càng yêu chiều Phó Minh Viễn hơn. Không biết có phải là vì lý do này mà Phó Minh Viễn rất hay làm nũng với cô. Ngoài ra, cũng có thể là vì Tô Khuyết Quỳnh là người câm, nhìn trông có vẻ yếu đuối, mà khuôn mặt của Phó Tử Uy lúc nào cũng chỉ có một nét mặt, mặc dù nhìn uy nghiêm, nhưng lại càng có cảm giác an toàn.
Cho nên Phó Tử Uy dỗ con ngủ tốt hơn cô.
Phó Tử Uy nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt rời khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên, thuận tay để sách ở một bên tủ đầu giường, ném cho cô một cái khăn.
“Lại đây, lau tóc cho anh.”
Tô Khiết Quỳnh nghe theo đi tới giúp anh lau tóc. Tóc của anh cứng hơn nhiều so với tóc cô, ngắn ngủn.
Phó Tử Uy có bệnh đau đầu, để tóc ẩm đi ngủ càng dễ dẫn đến đau đầu cho nên Tô Khiết Quỳnh lau vô cùng tỉ mỉ. Cô đứng ở giữa hai chân của Phó Tử Uy, Phó Tử Uy chỉ cần giang tay ra là có thể ôm lấy cái eo nhỏ của cô.
Mà anh cũng làm như vậy.
Chẳng có lý do gì mà một người vợ thơm tho mềm mại đứng ở trước mặt mà anh chỉ ngắm thôi chứ không ăn, càng huống hồ Tô Khiết Quỳnh bảo thủ, ở rạp chiếu phim anh vẫn ăn chưa no.
Tô Khiết Quỳnh chỉ thấy trời đất xoay tròn, sau đó liền bị anh đè xuống giường, thân thể nặng nề của anh đè lên cô.
Bàn tay thô của anh đang dạo lướt trên làn da nhẵn nhụi của cô, nóng bỏng, đủ để kích thích các giác quan của cô…
Sau khi kết thúc, Tô Khiết Quỳnh rất hỗn loạn, nhưng vẫn dậy tắm rửa theo thói quen.
Nhưng khi cô ngồi dậy, một cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo của cô, ôm lấy cô vào lòng.
“Em phải đi tắm, nếu không có thể sẽ mang thai.”
Có lẽ ý niệm này đã ăn sâu vào tâm trí của cô, lại là lần đầu tiên anh ôm cô khi tỉnh táo, Tô Khiết Quỳnh đã nói ra mà không hề nghĩ ngợi gì, cũng là lần đầu tiên nói điều này trước mặt anh.
Nói xong, đối diện với đôi mắt sâu không đáy của anh, cô có cảm giác như không khí đột nhiên như ngưng đọng vậy.
Cô đã đụng vào cái vảy ngược khác của anh rồi.
Tô Khiết Quỳnh chột dạ cụp mắt xuống, Phó Tử Uy nhìn ngôn ngữ ký hiệu của cô xong thì trầm mặc một lúc, cánh tay cũng buông lỏng ra.
Tô Khiết Quỳnh không biết rốt cuộc anh nhìn có hiểu hay không, ánh mắt của anh nhìn cô có vẻ là lạ.
Khi cô bước vào phòng tắm, bỗng nhiên âm thanh của anh truyền đến: “Tô Khiết Quỳnh, em cho rằng anh không biết em đang sợ điều gì sao?”
Bước chân của Tô Khiết Quỳnh chậm lại, đứng ở cửa nhìn anh.
“Phó Minh Viễn đã hai tuổi rồi, khoảng thời gian này chúng ta sinh hoạt vợ chồng bình thường, em cảm thấy...”
Tô Khiết Quỳnh mở to mắt nhìn Phó Tử Uy tức giận, nhưng giọng điệu tức giận của anh bỗng nhiên ngừng lại.
Anh trở nên tức giận, ngồi dậy, nhặt chiếc khăn vứt trên sàn rồi đi ra ngoài.
“Rầm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!