Phó Tử Uy hơi sửng sốt một chút, nhíu mày hỏi: “Ai cho nó ăn vặt vậy, không phải là đã quy định trước khi ăn cơm không được phép cho nó ăn đồ ăn vặt sao?”
Sắc mặt Phó Tử Uy không hề dễ coi, đám người làm đều không dám nói bậy bạ, chỉ khiếp đảm liếc mắt nhìn Kim Gia Hân một cái.
Kim Gia Hân không biết Phó Tử Uy sẽ tức giận đến mức này, cô ta thận trọng thừa nhận: “Tôi thấy Phó Minh Viễn đói, cho nên mới cho cậu bé ăn một chút.”
Cô ta tủi thân nhìn Tô Khiết Quỳnh giao con cho người làm.
Lúc ở nhà họ Phó, dì Tống phụ trách cho cậu bé ăn uống, cô ta chỉ phụ trách dạy cậu bé nói chuyện, học tiếng Anh và tiếng Trung.
Đại khái là cô ta và cậu bé chưa đủ thân thiết, cho nên cô ta muốn lấy lòng cậu bé nhiều hơn một chút, cũng biểu hiện tốt hơn một chút ở trước mặt người nhà họ Phó, nào ngờ khéo quá lại hoá vụng.
Bà Trác Vân Nhã hơi nhíu mày, bất kể là Kim Gia Hân có nhiều học thức thế nào, nhiều thể diện thế nào, nhưng đụng đến chuyện về Phó Minh Viễn, bà ta tuyệt đối không qua loa mà bỏ qua.
Nhưng mà bà ta vẫn cười cười, coi như là an ủi, cũng coi như là giảng hoà, bèn nói: “Cô Kim, bây giờ cháu còn chưa có con, cho nên mới không biết chăm sóc trẻ con thế nào, sau này tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ hiểu thôi.”
Nói xong, bà ta lại nhìn Phó Tử Uy. Một chút chuyện nhỏ mà thôi, sao lại đột nhiên nổi giận đến mức này.
“Cô Kim thích Phó Minh Viễn cũng là ý tốt.”
Mà sau khi Phó Tử Uy nghe được câu nói kia, mi tâm lại nhíu chặt, nhưng cũng không nói gì.
Một khúc nhạc đệm nho nhỏ cứ thế trôi qua, Tô Khiết Quỳnh hơi mím môi, bá Trác Vân Nhã và Kim Gia Hân có ý gì, cô đều hiểu hết.
Bữa tối vẫn tiếp tục, bà Trác Vân Nhã lại nói chuyện Kim Gia Hân đang học tiếng Nga một lần nữa, khen cô ta thông minh tài giỏi, sau đó lại nhắc tới chuyện bố của cô ta được cất nhắc làm Phó viện trưởng của học viện.
“Tôi đã gặp bố cháu một lần rồi, ông ấy là một người rất giỏi, thảo nào mà có thể dạy ra được một cô con gái ưu tú như vậy.”
“Các ơn cô Trác Vân Nhã đã khen ngợi, cháu nhất định sẽ chuyển lời cho bố cháu ạ.”
Bà Trác Vân Nhã mỉm cười tỏ ra thân thiết, còn đích thân gặp một miếng cá bỏ vào trong cái đĩa ở trước mặt Kim Gia Hân.
“Đúng rồi, Tử Uy à.” Bà Trác Vân Nhã chợt nghĩ đến cái gì đó, bèn nói với Phó Tử Uy: “Cô Kim đã giúp con chuyện lãnh sự quán Tây Ban Nha, sao con còn không mau cảm ơn con bé đi?”
“Sao thế? Mẹ và bố con đã sắp xếp bữa cơm này để cảm ơn con bé vì đã giúp đỡ nhà họ Phó chúng ta. Nếu không có con bé, chuyện này cũng sẽ không được thuận lợi như thế. Còn con thì sao? Phải tự mình cảm ơn người ta một chút, đừng có mà qua cầu rút ván thế chứ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!