Phó Tử Uy trừng mắt liếc nhìn Tô Khiết Quỳnh đang giả bộ ngủ, nói với Phó Minh Viễn: “Gọi mẹ con thức dậy ăn cơm đi.”
Anh nói xong, lập tức quay người bỏ đi.
Bản thân cô bị đói không sao cả, nhưng không thể bỏ đói con trai được.
Phó Minh Viễn tự mình chạy tới phòng ăn, ôm lấy chân phải của anh muốn anh đút cơm cho. Anh nhìn thoáng qua gương mặt lạnh tanh của cô, trong lòng lại bốc lên một hồi lửa giận.
Chẳng lẽ cô không thể cười nổi một cái với anh được sao?
Thế mà cô còn khoa tay múa chân ra dấu thủ ngữ với tên đàn ông lẳng lơ kia.
Anh bế con nhét vào trong ngực cô, anh cũng lười phải nói chuyện với cô, cứ để cho cô đút đứa nhỏ ăn đi.
Cô không buồn dùng điện thoại di động mà nói chuyện với anh, anh còn nói mấy lời vô dụng đó với cô làm gì nữa?
Cô đối với loại chèn ép này đã sớm hình thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng rồi, yên lặng cầm lấy chén đũa trẻ em đút cơm cho Phó Minh Viễn.
Cơm trưa cô cũng không ăn cái gì, còn anh lại ăn tương đối nhiều. Sau khi ăn cơm xong, cô giao đứa nhỏ lại cho dì Tống giữ, tự mình trở về phòng.
Dì Tống liếc mắt nhìn anh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Sắc mặt mợ chủ không được tốt, có phải mợ ấy bị bệnh rồi không?”
Anh ngẩn ra, cũng không có biểu hiện gì khác.
Thời gian buổi chiều, anh ở phòng sách mở cuộc họp video với cấp dưới, bàn bạc về vấn đề mở rộng thị trường Châu Âu. Sau khi cô ăn cơm xong lập tức đi ngủ một giấc, ngủ liên tục đến hai tiếng sau mới thức dậy.
Ti vi đang phát lại liên hoan đêm Trung Thu của đài truyền hình, Phó Minh Viễn nhìn đến điệu múa bằng ngôn ngữ của người câm điếc kia, muốn tự mình học những động tác khoa tay múa chân bên trong.
Cô nhìn thấy động tác của con trai có chỗ không đúng, vừa nắm tay vừa dạy cho cậu bé.
Anh kết thúc hội nghị đi ra rót nước, bắt gặp cảnh tượng ấm áp giữa cô và con trai, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị có phần giãn ra, nghiêng người dựa vào vách tường nhìn bọn họ.
Dì Tống nhìn cái ly trống rỗng trong tay anh, vội vàng bước qua đó nói: “Ngài Phó, để tôi rót nước giúp ngài nhé.”
Cô nghe thấy giọng nói ở đằng sau, quay đầu lại đưa mắt nhìn, nét tươi cười trên mặt lập tức biến mất.
Chỉ thấy nét mặt anh không thay đổi đưa ly nước cho dì Tống, dặn dò dì Tống rót một ly nước thật đầy, sau đó anh tự mình ngồi xuống sô pha.
Dì Tống nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, nhưng sau khi bà ấy nhìn sang cô, lập tức hiểu ra cái gì đó, bước tới rót nước.
Anh nhìn màn hình tivi: “Nghe nói tiết mục này là do em biên đạo đúng không?”
Cô khẽ gật đầu, thả đôi tay nhỏ nhắn của con trai ra.
Phó Minh Viễn vui vẻ biểu diễn cho bố xem, cất giọng nói mềm mại: “Bố, nhìn con này.”
Tên nhóc kia chạy đến trước ti vi, đồng thời nghe theo nhịp điệu trong tivi mà khoa tay múa chân, hết sức đáng yêu.
Anh nhìn cô nói: “Không tệ, nghe nói tiết mục này còn được khen thưởng, hẳn là em sẽ nhận được giải thưởng của đài truyền hình.”
Năm nay mới mở chế độ thi đấu mới, tiết mục sẽ được tiến hành chấm điểm trên internet, nhưng mà phải một tuần sau mới công bố kết quả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!