“Mợ chủ, sao cô về sớm như vậy?” Dì Tống nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh trở về, hơi kinh ngạc hỏi.
Vừa rồi cậu Phó xuống tầng, chẳng lẽ không phải đi tìm mợ chủ sao? Hay là hai người chưa gặp được nhau?
Sau đó, bà ấy phát hiện vẻ mặt của Tô Khiết Quỳnh không tốt lắm, liền không nói gì nữa.
Tô Khiết Quỳnh ôm con từ trong xe trẻ em ra, mang theo bé vào phòng, cửa phòng đóng lại có chút nặng nề.
Dì Tống chưa từng thấy Tô Khiết Quỳnh đóng cửa mà lại dùng sức như vậy, tò mò nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, đây là làm sao vậy?
Không đến hai phút, Phó Tử Uy cũng đã quay về, sắc mặt anh cũng không tốt, đen giống như đáy nồi, xem ra lửa giận bừng bừng rồi.
Dì Tống nhỏ giọng ấp úng nói: “Mợ chủ cũng vừa trở về, bây giờ đang ở trong phòng ạ.”
Phó Tử Uy không đáp lại một tiếng, mặt lạnh vào phòng sách.
“Rầm” một tiếng, tiếng đóng cửa cũng rất nặng nề.
Cửa trong căn biệt thự này may mà chất lượng tốt, nếu không thì sớm hay muộn cũng phải bỏ đi thôi.
Dì Tống gãi gãi đầu, lắc đầu, phỏng chừng lại cãi nhau rồi.
Bà cảm thấy rất kỳ quái, tính tình mợ chủ tốt như vậy, vẫn luôn dịu dàng thùy mị, ngoài không thể nói chuyện ra... Được rồi, nhà bình thường còn không thể tiếp nhận một người câm, huống chi là nhà họ Phó nạm vàng nạm ngọc.
Nhưng có thể cãi nhau được với một người không thể nói chuyện, tính tình của cậu Phó cũng quá tệ rồi đó.
Đến giờ cơm trưa, Tô Khiết Quỳnh không đi ra, dì Tống nhìn cửa phòng một cái, tỏ ý với Phó Tử Uy: “Cậu chủ, mợ không đi ra ăn cơm, có cần gọi cô ấy một tiếng không?”
Tay Phó Tử Uy cầm đôi đũa bỗng khựng lại, tức giận nói: “Tùy cô ấy, thích ăn thì ăn không ăn thì thôi.”
Dì Tống khó xử nói: “Nhưng mà cậu, buổi sáng mợ ăn không được bao nhiêu, hơn nữa lúc này, cậu nhỏ cũng nên ăn chút gì rồi.”
Phó Tử Uy hít thở sâu một hơi, dừng một giây đồng hồ sau đó phân phó nói: “Dì đi gọi cô ấy đi.”
“Hả, được.”
Dì Tống đi đến cửa phòng ngủ, gõ gõ cửa, bên trong không hề có động tĩnh, liền đẩy cửa đi vào nhìn một cái, sau đó quay về nhà ăn nói: “Cậu, mợ và cậu nhỏ đều đang ngủ ạ.”
Phó Tử Uy nhướng mày, sau khi từ công viên quay về, cô ấy vẫn luôn ngủ? Cả buổi sáng?
Ha hả, cô ngủ cũng ngon thật đấy.
Anh đặt chén đũa lên trên bàn, chính mình đứng lên.
Tô Khiết Quỳnh quả nhiên là đang ngủ, rèm cửa sổ trong phòng được kéo ra kín mít, trong phòng tối om.
Phó Tử Uy đi đến bên cửa sổ kéo rèm lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào, Tô Khiết Quỳnh nhíu nhíu mày, mệt mỏi mở mắt ra, đưa tay che mắt lại.
Phó Tử Uy thì đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô nói: “Dậy ăn cơm.”
Tối hôm qua Tô Khiết Quỳnh căn bản không thể nào ngủ được, ngủ rồi thì không muốn dậy, liền trở người tiếp tục ngủ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!