Mặt của Phó Tử Uy lạnh lùng, anh lững thững đi qua.
Bên kia, Tô Khiết Quỳnh nhìn người đàn ông đang khoa tay múa chân ra dấu thủ ngữ thì bật ngón tay cái tỏ ý khen ngợi, người đàn ông nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, ánh mắt nhu hòa, tiếp tục hỏi: “Anh mời em ăn cơm. Cái này phải làm như thế nào?”
Tô Khiết Quỳnh không hề nghĩ nhiều, lập tức ra dấu hiệu bằng tay, hoàn toàn không cảm giác được Phó Tử Uy đến gần.
Lúc làm được một nửa, bỗng nhiên một bóng râm chen vào che khuất nửa người của cô, Tô Khiết Quỳnh sửng sốt, thân thể đã bị đẩy lui đằng sau. Cô lại ngẩn ra, ngơ ngác nhìn người vừa tới.
Lúc này anh, không phải đang thảo luận với Kim Gia Hân vấn đề đại sứ quán Tây Ban Nha sao?
Chỉ thấy Phó Tử Uy đối mặt với người đàn ông, âm thanh lạnh lùng nói: “Đã sớm nghe nói cậu hai nhà họ Kỳ có khẩu vị đặc biệt, thích có phụ nữ đã có chồng, sao, bây giờ ngay cả người đã sinh con rồi mà cũng không buông tha sao?”
Tô Khiết Quỳnh hoảng sợ, một mặt là chưa thấy qua bộ dáng giận dữ lạ thường như vậy của Phó Tử Uy, mặt khác là bị lời anh nói dọa sơ.
Chợt nghe thấy người đàn ông cười cười, vô nghĩa nói: “Không nghĩ tới cậu Phó cũng thích nghe mấy chuyện đồn thổi linh tinh vậy đấy.”
Tô Khiết Quỳnh nhìn người đàn ông một cái, thế nào cũng cảm thấy người đàn ông sáng sủa như ánh mặt trời trước mặt này không giống như là người có loại sở thích quái gở đó.
Mặc dù Tô Khiết Quỳnh sinh ra ở xã hội thượng lưu, cũng gả cho gia đình giàu có bậc nhất của xã hội thượng lưu, nhưng thật ra cô không có hiểu biết gì với giới thượng lưu này, cho nên đương nhiên cũng sẽ không biết, người đàn ông thay cô phủi sâu lông này chính là cậu hai nhà họ Kỳ.
Lúc bố đầu tư thất bại, cô dành cả ngày lẫn đêm cùng Tô Lập Phát thương lượng đối sách, khi hai người thảo luận nên cầu cứu ai trong số đó, đã từng nhắc tới nhà họ Kỳ.
Cậu cả của nhà họ Kỳ mấy năm trước đã kết hôn rồi, mà cậu hai cũng không phải là người thừa kế mà trưởng bối nhà họ Kỳ coi trọng, cho nên sau đó Tô Lập Phát mới đưa cô lên giường của Phó Tử Uy.
Như vậy vừa thấy, cô thiếu chút đã là trở thành vợ của cậu hai nhà họ Kỳ này sao?
Phó Tử Uy nhìn thấy Tô Khiết Quỳnh ngơ ngác nhìn Kỳ Minh Dương, cười lạnh nói: “Thế nào, hối hận vì lúc trước đã bò lên giường của tôi mà không phải của anh ta sao?”
Sau khi nhà họ Tô gặp chuyện không may, không chỉ cầu cứu mỗi nhà họ Phó bọn họ, mà cũng cân nhắc qua nhà họ Kỳ, nhưng mà bố con nhà họ Tô cuối cùng lại chuyển chủ ý lên người anh, những điều này, không phải Phó Tử Uy hoàn toàn không biết gì cả.
Anh nhớ đến lúc nãy hình ảnh hòa hợp lúc hai người trao đổi thủ ngữ, lại cười nhạo một tiếng: “Hai người cùng một chỗ, ngược lại còn có tiếng nói chung, thật đáng tiếc.”
Vẻ mặt của Tô Khiết Quỳnh rất lúng túng, vành mắt cũng đã đỏ ửng.
Cô biết Phó Tử Uy oán hận cô, lúc nói chuyện với cô sẽ không dùng giọng điệu khách khí gì, nhưng ở trước mặt người ngoài, anh không thể tôn trọng cô một chút sao?
Cô nuốt nước bọt, môi mím chặt, lấy di động từ trong túi ra, gõ một hàng chữ: xem ra, em và anh vốn vẫn luôn không có tiếng nói chung gì!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!