Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Phó Tử Uy mới ngẩng đầu nhìn cánh cửa, dì Tống có chút xấu hổ nói: “Mợ chủ mang theo cậu chủ nhỏ xuống lầu đi dạo rồi.”
Phó Tử Uy nhìn chằm chằm cánh cửa một giây, bỗng nhiên đóng tài liệu lại, Kim Gia Hân hơi kinh ngạc, khó hiểu nhìn anh: “Anh Phó?”
Lúc này, điện thoại di động của Phó Tử Uy vang lên, anh nghe xong thì liếc nhìn Kim Gia Hân, thản nhiên nói: “Cô đã một đêm không ngủ rồi, tôi bảo tài xế đưa cô về nghỉ ngơi, ngày khác mời cô ăn cơm sau.”
Sắc mặt Kim Gia Hân hơi đỏ lên, vô cùng hưởng thụ cảm giác được Phó Tử Uy quan tâm.
“Được rồi, có chuyện gì thì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Dì Tống ở trong phòng bếp rửa chén nghe thấy câu này thì cảm thấy khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Bà thật sự không hiểu những cô gái này nghĩ như thế nào, dốc bao nhiêu công sức muốn làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình nhà người ta, bao nhiêu công học hành đều uổng phí cả.
Xung quanh khu phố rất đẹp, có công viên để mọi người tập thể dục, trong công viên cũng có một số cửa hàng nhỏ.
Tô Khiết Quỳnh đẩy xe đẩy dừng lại, bộ dạng Phó Minh Viễn đáng yêu, đi ra ngoài đi dạo một vòng thu hoạch không ít người yêu quý, lại còn được tặng đồ chơi nhỏ và đồ ăn chất đầy xe đẩy.
Tô Khiết Quỳnh mệt mỏi, ngồi xuống một băng ghế bên đường.
Phó Minh Viễn muốn ăn kẹo, tay cầm một cây kẹo mút muốn cô bóc cho: “A a, muốn ăn…”
Tô Khiết Quỳnh giúp cậu nhóc tháo giấy bọc kẹo mút ra, cậu nhóc kia ở trong lòng cô ngược lại rất hiếu thuận để cho cô ăn trước. Tô Khiết Quỳnh liếm một miếng, cậu nhóc kia lập tức mút lên, vui vẻ lắc lư đôi chân mập mạp của mình.
Phía sau chỗ cô ngồi là một cái cây, gió thổi rơi mấy lá cây xuống, đồng thời ngay cả sâu phía trên cũng rơi xuống, vừa lúc rơi vào trên bả vai Tô Khiết Quỳnh.
Đó là một con sâu bướm có gai, Tô Khiết Quỳnh khi còn bé bị chích qua, vừa đỏ vừa sưng, đau hơn nửa ngày, từ đó về sau cô vô cùng sợ hãi loài động vật này.
Tô Khiết Quỳnh muốn kêu nhưng kêu không được, sợ hãi nhìn chằm chằm con sâu trên bả vai, không còn cách nào khác. Phó Minh Viễn nhìn con sâu đó cảm thấy thú vị, tò mò đưa tay muốn bắt lấy.
Tô Khiết Quỳnh đương nhiên không thể để cho con trai bị đốt rồi, một bên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu không để cho cậu hành động loạn, một bên lại phải đề phòng con sâu bò vào cổ cô, tức giận đến mức sắp khóc.
Bỗng nhiên một bàn tay to vươn tới nhẹ nhàng phủi con sâu đó đi, con sâu bướm lập tức bay ra ngoài, rơi xuống bụi hoa không biết đi đâu mất.
Tô Khiết Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là một người đàn ông cao lớn, một tay cắm vào trong túi quần, anh cau mày nhìn hai ngón tay vừa chạm vào sâu bướm, tựa hồ không biết nên làm sao bây giờ.
Tô Khiết Quỳnh để ý thấy, vội vàng lấy túi khăn giấy ướt từ trong túi vải phía sau xe đẩy cho anh lau tay.
Người đàn ông nhận lấy lau tay, Tô Khiết Quỳnh dùng ngôn ngữ ký hiệu nói lời cảm ơn với anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!