Dì Tống pha trà đi ra nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Kim Gia Hân, lại nhìn thoáng qua bàn ăn, tiến lên cười vui vẻ nói: “Cô Kim à, cô có muốn ra phòng khách uống một tách trà ngồi một lát không? Cậu chủ nhỏ có lẽ phải một lcú lâu nữa mới ăn xong.”
Kim Gia Hân lập tức hoàn hồn đổi sang khuôn mặt mỉm cười, giống như dáng vẻ âm trầm vừa rồi căn bản không tồn tại, cô ta nhận lấy tách trà, nói một câu cảm ơn rồi ngồi xuống phòng khách.
Dì Tống thu dọn đồ chơi trên ghế sô pha lại, giả vờ cố ý như vô tình nói: “Cô Kim, hôm nay là cuối tuần, sao cô lại đến sớm như vậy chứ?”
Bà nói như vậy đã là khách sáo với cô ta rồi.
Vị cô giáo Kim này sáng hôm qua không gặp được cậu chủ Phó, hôm nay còn đến sớm hơn. Sao, còn muốn ngồi xuống bàn cùng nhau ăn sáng ư?
Hơn nữa cuối tuần cậu chủ Phó nếu không có việc gì thì bình thường không ra ngoài, nếu anh ở nhà thì còn cần cô ta đến dạy con mình sao.
Ngoài ra, lúc trước mời cô ta đến làm gia sư đã nói rõ chỉ cần ngày thường đến làm việc thôi, cuối tuần có nhu cầu mới thông báo cho cô ta đến.
Kim Gia Hân là một người thông minh, không phải nghe không hiểu lời của dì Tống, cô ta nhìn về phía Phó Tử Uy: “Tối qua làm việc quá muộn, đợi lúc muốn ngủ thì trời cũng sáng rồi nên tôi dứt khoát không ngủ, chỉ là không có việc gì làm nên tới đây thôi.”
“Ồ, phải không?” Dì Tống phản ứng chậm, bà ấy cẩn thận cân nhắc lời nói của cô ta, cảm thấy vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Không phải là đang nói chuyện về đứa trẻ sao? Chuyện gì có thể một đêm không ngủ chứ, hơn nữa nếu là cuối tuần, cô ta hoàn toàn có thể ở nhà ngủ ngon mà?
Dì Tống đang cân nhắc lời nói thì lúc này, Phó Tử Uy ăn xong bữa sáng đi tới, Kim Gia Hân lấy một tập tài liệu từ trong túi ra, đứng lên nói với anh: “Anh Phó, đây là tài liệu cho đại sứ quán, anh xem có thể dùng hay không, nếu không thể thì tôi sẽ sửa lại.”
Phó Tử Uy nhận lấy tài liệu, vừa xem vừa nói: “Cảm ơn cô, cô vất vả rồi.”
“Đừng khách sáo, có thể giúp anh Phó cũng là vinh hạnh của tôi mà.” Nói xong, tầm mắt cô ta như có như không liếc mắt nhìn Tô Khiết Quỳnh đang ôm Phó Minh Viễn.
Phó Tử Uy cúi đầu nhìn tài liệu, không chú ý tới biểu cảm trên mặt Kim Gia Hân, chỉ thuận miệng nói: “Dì Tống, đi chuẩn bị một ít bữa sáng cho cô Kim đi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Kim Gia Hân: “Cô chưa ăn sáng phải không?”
“A...” Kim Gia Hân thẹn thùng gật đầu, vuốt tóc: “Tôi làm xong tài liệu này thì đã tới đây, quên mất phải ăn sáng.”
Kim Gia Hân ngồi trên sô pha ăn sáng cùng thảo luận với Phó Tử Uy, bầu không khí nghiêm túc này khiến không ai có thể xen vào được.