Sau khi tắm rửa một lúc, lúc Tô Khiết Quỳnh đi ra khỏi phòng tắm thì Phó Tử Uy cũng đã tỉnh rồi.
Nửa thân trên người anh lộ ra cơ bắp rắn chắc màu mật ong, màu da khỏe mạnh làm nổi lên vóc dáng quyến rũ của người đàn ông.
Người đàn ông thức dậy vào buổi sáng có sức hấp dẫn khác hẳn với bình thường, dáng vẻ lười biếng nửa nằm nửa ngồi nhìn cô, chỉ là ánh mắt kia đặc biệt sắc bén như đao, lạnh lùng băng sương mà nhìn cô.
Tô Khiết Quỳnh ngẩn ra, tầm mắt dừng lại trên giấy chứng nhận kết hôn mà đầu ngón tay anh đang kẹp.
Tờ giấy chứng nhận kết hôn bị tàn phá đến thảm hại, màu đỏ tươi đẹp bọc trong lớp băng keo cũng mất đi màu sắc ban đầu, vô cùng không phù hợp với ngón tay thon dài của anh.
Đôi bàn tay có thể nói là hoàn mỹ kia phá hủy tờ giấy chứng nhận kết hôn, cảnh tượng ấy tàn nhẫn không gì sánh được.
Anh lạnh lùng nhìn cô rồi nói: “Em vẫn luôn cất nó dưới gối à?”
Tô Khiết Quỳnh không phủ nhận, nếu bị anh lật ra thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi phải không?
“Mỗi buổi sáng em đều lấy nó ra xem một lần sao?” Anh cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn bằng hai ngón tay rồi lắc lư nó để lộ vẻ đùa cợt: “Là vì hối hận khi đã xé rách nó hay vẫn muốn xé lại một lần nữa?”
Quý trọng cùng hủy diệt, tròng mắt anh thờ ơ khiến cô nhìn không ra anh muốn một đáp án như thế nào.
Tô Khiết Quỳnh nhẹ nhàng hít một hơi, mím môi giơ hai tay lên.
“Hôm qua, mẹ anh nói với em rằng bà ấy muốn em rời đi, bà ấy nói…”
Cô còn chưa nói xong, Phó Tử Uy đã thiếu kiên nhẫn cắt ngang cô: “Nhìn không hiểu được cô đang nói cái gì, thôi được rồi.”
Anh vén chăn lên đứng dậy, đi thẳng qua bên người cô hướng về phía phòng tắm.
Luồng khí lúc anh đi ngang qua cô khiến cô cảm thấy trên mặt lành lạnh.
Tiếng đóng cửa “rầm” đột nhiên vang lên như rung chuyển cả ngôi nhà.
Tô Khiết Quỳnh đã quen nhưng vẫn nhịn không được che tai.
Cô nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt, thật đúng là con ruột của bà Trác Vân Nhã mà, hai người đều không kiên nhẫn như nhau.
Chỉ là mặc dù anh chưa từng học thủ ngữ, nhưng sống cùng nhau gần ba năm, cho dù xem không hiểu một số ngôn ngữ ký hiệu nhưng vẫn đoán được một chút, cô thật sự không rõ anh không hiểu thật hay là thật sự chưa từng có kiên nhẫn đi tìm hiểu?
Bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng đứa nhỏ khóc nức nở, đại khái là bị tiếng đóng cửa vừa rồi dọa sợ, Tô Khiết Quỳnh không ngẩn người lâu, cô lập tức đi đến phòng dành cho trẻ em bên cạnh.
Rửa mặt cho đứa nhỏ xong, Phó Tử Uy cũng đã từ phòng đi ra rồi. Vào cuối tuần anh nghỉ ngơi ở nhà nên chỉ mặc quần áo ở nhà thoải mái.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều không muốn nói gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!