Qua Qua: "Không nói cho mẹ, có thể nói cho con, con không nói cho mẹ."
Chu Trình Ninh vẫn là không nói, "Không được, Qua Qua lắm lời nhất, nói cho con chính là nói cho mẹ."
Qua Qua vì chứng minh mình, "Sẽ không! Lúc mẹ làm bánh kem ó o cho ba, con không nói cho ba đó."
Không biết vì sao người lớn cứ luôn thích giấu bí mật nhỏ.
Chu Trình Ninh: "Qua Qua con còn không biết xấu hổ mà nói? Không nói chính là không nói, Qua Qua cũng không thể nói cho mẹ rằng ba chuẩn bị quà cho mẹ."
Qua Qua: "Ba không chuẩn bị."
Chu Trình Ninh chỉ có thể đổi một lời khác mà nói, "Sinh nhật mẹ còn 1 tháng nữa, đến lúc đó ba nhắc Qua Qua."
Qua Qua: "Có phải mẹ không muốn làm bánh kem ó o cho mình, cho nên mới không nói sinh nhật mình cho con hay không?"
Chu Trình Ninh nghĩ đến tầng mà con gái nói này, "Qua Qua, điều kiện nhà chúng ta đã dễ chịu hơn so với rất nhiều người rồi, những đứa bé không có cơm ăn trong thôn rất nhiều, con xem xem có đứa nào bụng tròn hơn con không?"
Qua Qua không phục, "Bụng Thiết Trụ tròn hơn con!"
Chu Trình Ninh: "Thiết Trụ là đứa béo nhất trong thôn, vẫn luôn ăn, con có thể so với nó sao?"
Qua Qua: "Hừ."
Chu Trình Ninh: "Đừng có không nói lại liền hừ, không lễ phép, tóm lại đừng có nhắc chuyện sinh nhật với mẹ, muốn ăn bánh bông lan, chờ tới sinh nhật con lại hỏi xin mẹ."
"Không cho ba ăn." Qua Qua nói xong thì chạy ra phòng trong.
Chu Trình Ninh nghĩ liệu có phải mình nói chuyện thật quá đáng không...... Không quá đáng, đứa nhỏ chẳng thông cảm mẹ nó tí nào, sau khi lớn lên còn có thể trông cậy vào làm cái gì?
Hai giờ chiều Từ Hương Quyên về nhà, thấy Qua Qua ngồi xổm ngoài cửa viện giật cỏ, "Sao hôm nay Qua Qua không tìm Miêu Miêu chơi vậy?"
Thường ngày đến ngày nghỉ không phải là chẳng nhàn rỗi được mà chạy khắp nơi sao? Sao hôm nay lại ngồi xổm nơi cửa nhổ cỏ.
Ngữ khí của Qua Qua không có sức sống của ngày thường, "Đã đi tìm Miêu Miêu, về nhà rồi."
Từ Hương Quyên: "Về nhà rồi sao không vào, mau vào nhà, không biết còn cho rằng nhà của chúng ta đuổi đứa nhỏ ra ngủ đường cái đó."
"Ừ ừ ừ." Ngưu Ngưu đồng ý.
Ngưu Ngưu đã biết phát ra vài âm đơn giản như nga, a, ừ, nha, gần nhất đều sẽ tích cực lên tiếng, tuy trừ bỏ Từ Hương Quyên người làm mẹ đây, không có ai nghe hiểu nhóc đang nói gì.
À, thật ra thì chính Từ Hương Quyên cũng nghe không hiểu, nhưng Ngưu Ngưu có hứng thú nói chuyện, cô liền phối hợp, vờ như rất hiểu vậy đó.
Dẫn Qua Qua về lại trong viện, Qua Qua về căn phòng nhỏ của mình, Từ Hương Quyên về buồng trong, "A Ninh, Qua Qua làm sao vậy?"
"Không biết con bé đang khó chịu cái gì." Chu Trình Ninh đã cất thư rồi, đang ngồi bên mép giường.
Từ Hương Quyên nhìn biểu tình cùng khoản của ông chồng nhà mình và con gái, hiểu rõ việc này chắc chắn là giữa hai cha con ồn ào mâu thuẫn.
Đặt Ngưu Ngưu lên giường nhỏ, cho món đồ chơi nhỏ rồi an bài xong xuôi, Từ Hương Quyên ngồi cạnh Chu Trình Ninh, "Có phải anh mắng Qua Qua hay không?"
Chu Trình Ninh: "Sao anh dám mắng con bé?"
Từ Hương Quyên: "Xin lỗi với Qua Qua được không?"
Lập tức, Chu Trình Ninh liền ấm ức, lại không phải anh sai, sao lại muốn anh xin lỗi.
Chu Trình Ninh không trả lời, Từ Hương Quyên biết là anh không muốn xin lỗi, "Chắc chắn là Qua Qua sai, nhưng A Ninh, anh ngẫm lại đi, Qua Qua nhỏ, lòng dạ cũng nhỏ, anh làm ba nên đừng so đo với đứa nhỏ."
Chu Trình Ninh vẫn ngoan cố như cũ, "Quyên, có vài vấn đề nguyên tắc không thể xin lỗi, xin lỗi sẽ chỉ làm Qua Qua được một tấc lại muốn tiến một thước."
Từ Hương Quyên: "Qua Qua làm sao mà lại dính đến vấn đề nguyên tắc?"
Hỏi nguyên nhân, Chu Trình Ninh lại ngậm miệng không nói chuyện.
A Ninh dễ dỗ hơn Qua Qua nhiều, nên Từ Hương Quyên mới càng thiên về để A Ninh xin lỗi, hơn nữa, Qua Qua đi qua sinh nhật năm nay cũng mới 4 tuổi, xin lỗi với đứa bé nhỏ như vậy, thế thì dễ hơn xin lỗi đứa bé học sơ – cao trung nhiều mà đúng không.
Bệnh hay quên của đứa nhỏ lớn, chuyện lúc này về sau sao nhớ rõ, Từ Hương Quyên đứng trước mặt Chu Trình Ninh, "A Ninh, anh nhìn em."
"Quyên, em không cần phải nói......" Một hồi lâu, Chu Trình Ninh rốt cuộc mới nói một chữ cuối cùng.
Từ Hương Quyên nhắm mắt lại, môi dán môi Chu Trình Ninh, qua một lúc mới rời đi, "Qua Qua là tâm tính trẻ con không có cách nào, lại không xấu, chúng ta làm người lớn nhường nó chút."
Chu Trình Ninh do dự, "Chính là......"
"Chính là cái gì?" Từ Hương Quyên lại dán môi lần nữa.
Chu Trình Ninh đỏ mặt, "Buổi tối chung một ổ chăn."
Từ Hương Quyên: "...... Rồi, một cái ổ chăn, chính anh xin lỗi với Qua Qua, em mới mặc kệ hai cha con anh nói gì."
Không thể giáo dục anh lớn không thôi, cô nhỏ cũng phải giáo dục, nói vài lần là đừng nói yêu cầu gì với ba rồi, lúc này chắc chắn lại nhắc ra.
Từ Hương Quyên cho hai cha con đi câu thông, Chu Trình Ninh đứng dậy đi không được hai bước đã lại lộn trở lại, ôm cô hôn hai cái, hình như là hấp thu lực lượng ấy, có lực lượng rồi mới đi ra ngoài.
Từ Hương Quyên đau đầu, "Qua Qua ở phòng nhỏ của con bé, anh đừng có tìm mù quáng."
Chu Trình Ninh đi tìm Qua Qua rồi, Từ Hương Quyên mới nói chuyện với Ngưu Ngưu, "Không có ai bớt lo, đều đang khó xử em, anh cũng vậy."
"Nga nga nga."
Từ Hương Quyên: "Vẫn là Ngưu Ngưu con rõ ràng, ba con với chị con không rõ ràng tí nào."
Hai cha con về lại buồng trong là chuyện của 10 phút sau, ba dắt tay con gái, nhìn dáng vẻ kia là hòa hảo rồi.
Qua Qua: "Mẹ, sinh nhật con không cần bánh kem ó o."
Từ Hương Quyên mơ hồ biết hai cha con là vì bánh bông lan mới mâu thuẫn lên, "Vì sao không cần? Không phải lần trước còn quấn lấy mẹ đòi ăn bánh bông lan sao?"
Thật ra thì không nhất định phải chờ đến sinh nhật mới ăn, ngày thường cũng ăn được, chỉ là Qua Qua cho rằng bánh bông lan chỉ có thể ăn vào sinh nhật, thế thì cô cũng không ôm phiền toái, mừng được thanh nhàn lại tiết kiệm được mấy quả trứng gà.
Qua Qua: "Trẻ con trong thôn trừ bỏ Thiết Trụ, không có ai bụng tròn hơn con."
Từ Hương Quyên: "Bụng con tròn chỗ nào? Trẻ con đều như vậy."
Qua Qua uể oải nói, "Chính là tròn."
Từ Hương Quyên: "Được rồi, vậy mẹ không làm bánh bông lan cho con, Ngưu Ngưu cũng không làm bánh bông lan luôn, Ngưu Ngưu không ăn bánh bông lan."
Nghe mẹ nói như vậy, Qua Qua trông như sống không còn gì luyến tiếc.
Từ Hương Quyên buồn cười, "Được rồi, làm cho con, đến lúc đó tùy tiện con ăn."
Lúc này Qua Qua mới cao hứng lên, "Cảm ơn mẹ!"
...
"Quyên, chừng nào em ngủ?" Chu Trình Ninh nằm nghiêng nhìn vợ đưa lưng về phía mình.
Từ Hương Quyên đang chơi với Ngưu Ngưu, "Chờ Ngưu Ngưu muốn ngủ thì em lại ngủ."
Chu Trình Ninh lại hỏi, "Ngưu Ngưu buồn ngủ không?"
Đang tinh thần đây nè, bé con tinh thần lên người lớn cũng mệt mỏi, "Còn chưa buồn ngủ."
Ngưu Ngưu đích xác là còn chưa buồn ngủ, lúc này đang chơi đến vui vẻ, thi thoảng cười ra tiếng.
Chu Trình Ninh đành phải chờ đợi á, còn nói mấy câu với Qua Qua còn đang chưa ngủ, nói đến Qua Qua đều ngủ rồi, Ngưu Ngưu còn đang chơi.
Ban ngày đi theo mẹ ra cửa ăn cơm chay, tuy ăn không được, nhưng không mệt sao? Tối rồi không phải nên ngủ sớm à?
"Quyên, mau vào đi." Rốt cuộc chờ được vợ bỏ Ngưu Ngưu vào giường nhỏ, Chu Trình Ninh gấp không chờ nổi mà nói.
Từ Hương Quyên yên lặng thở dài trong lòng, tắt đèn chui vào ổ chăn ông chồng nhà mình.
Chuyện mà Chu Trình Ninh nhớ rõ nửa năm, nửa năm còn chưa qua đi bao lâu, anh cũng không dám tùy tiện làm gì, chỉ hôn môi trong đêm tối.
"Quyên, giúp anh." Chu Trình Ninh hô hấp nặng nề.
"...... Rồi."
Cô đều chuẩn bị tốt rồi, ông chồng cô lại cho cô cái này...... Được thôi, tốt, không thành vấn đề.
...
Gần tới tháng 5, thời tiết nóng lên, Hách Mạn mặc vào váy dài.
Chỗ bọn họ cơ hồ không có người phụ nữ nào mặc váy đi trên đường, trước nay Qua Qua chưa từng thấy váy.
Giày da nhỏ còn chưa qua được bao lâu, bé lại nhớ thương muốn mua váy cho mẹ.
Váy thì Chu Trình Ninh cũng chú ý tới, giày da nhỏ có khả năng vẫn là vì lòng đua đòi của con gái, nhưng váy thì anh thật sự muốn mua cho vợ.
Vợ còn chưa từng mặc váy.
"Ba, cho ba này, mua váy cho mẹ." Qua Qua nhịn đau giao ra 8 mao tiền của mình cho ba.
Chị Tịch Tịch nói váy rẻ hơn giày da nhỏ.
Lý do thì Chu Trình Ninh đều nghĩ kỹ rồi, ngày nghỉ đi tìm ông nội, nhưng thật ra là vụng trộm vào trong thành, thấy con gái lấy số tiền tồn giữ đã lâu, "Ba có tiền, không cần cho ba, Qua Qua an tâm học tập, chuyện mua váy không cần nói với mẹ."
Hỏi qua thầy Tôn, thầy Tôn khá quen thuộc với trong thành, anh nói muốn mua váy cho vợ, thầy Tôn liền nói giá cả đại khái của váy cho.
Vợ thầy Tôn cũng có váy, chẳng qua là không mặc ra ngoài, đều là mặc lúc ngủ ở nhà, bởi vì vợ mình, nên thầy Tôn đều có hiểu biết với mấy cái đó.
Tuy không phải quen thuộc mười phần, nhưng giải thích nghi hoặc cho Chu Trình Ninh là không thành vấn đề.
Thầy Tôn nói 10 tệ là có thể mua được 1 chiếc váy không tồi, lúc này mới làm Chu Trình Ninh yên tâm.
Khuôn mặt nhỏ của Qua Qua kiên định, "Không nói!"
Đây là bí mật của bé và ba.
Làm một đứa bé biết được rất nhiều bí mật, Qua Qua đã biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói.
Sáng sớm ngày nghỉ.
"Sao lại sớm vậy?" Từ Hương Quyên còn chưa tỉnh ngủ.
Người bên gối rời giường vừa có động tĩnh là cô cũng tỉnh lại theo, mắt nhập nhèm mông lung nhìn Chu Trình Ninh đang mặc quần áo.
Lúc này trong phòng còn tối, chắc chắn không trễ, cô có treo mành trong cửa sổ buồng trong nhà họ, không phải dùng vải dày, cách mành là có thể nhìn ra trời bên ngoài thế nào.
"Quyên, em ngủ tiếp đi, anh đi thăm nội sớm một chút." Không nghĩ tới lại đánh thức vợ, Chu Trình Ninh ra vẻ trấn định.
Cả một buổi tối anh đều chả thế nào ngủ, chỉ nghĩ về kế hoạch hôm nay, sáng tỉnh dậy mở to mắt trong chốc lát, cảm giác gà trống đều sắp gáy sáng rồi, lập tức mặc quần áo rời giường.
Từ Hương Quyên xoay người, chuẩn bị ngủ tiếp, "Ừm...... Trên đường đi anh đạp xe cẩn thận một chút, màn thầu thì bỏ lên lồng hấp hâm lại một lát lại ăn."
"Anh biết rồi." Chu Trình Ninh có tật giật mình, còn tốt là cô vợ luôn luôn khôn khéo vào sáng tinh mơ cũng mơ mơ màng màng, không có phát hiện manh mối.
Hôm nay Chu Trình Ninh chuẩn bị lên xe từ trấn Hồng Sơn, đi vào phòng bếp ăn 2 cái bánh bao, lại nhét 6 cái vào tay nải, cưỡi lên xe đạp đi về phía nhà ông nội.
Hôm qua anh tan tầm sớm, đã chào hỏi qua với nội rồi, sáng nay sẽ đỗ xe đạp chỗ nội trước.
Trời còn chưa sáng hẳn, tốc độ lái xe của Chu Trình Ninh lại mau, tới trước nhà tranh của nội rồi thì động tác nhanh chóng đậu vững xe đạp, móc ra 3 cái màn thầu từ trong tay nải đưa cho ông nội dậy sớm đang quét đá vụn trước nhà tranh, "Nội ơi, con đi trước, màn thầu ông nhớ hâm nóng lại ăn, buổi chiều chừng hai ba giờ con về."
Ông nội Chu còn chưa có phản ứng lại, trong tay trừ bỏ cái chổi vốn đang cầm, còn nhiều ra 3 cái màn thầu.
Ông nội Chu: "Vội vã chạy đi cướp miếng ăn hả?"
Chu Trình Ninh ôm tay nải chạy mất, những lời nội nói kia đều không nghe được.
Thời gian xuất phát của chuyến xe trấn Hồng Sơn giống với trấn Đức Tảo, đều là 7 giờ sáng, chẳng qua dân cư của trấn Hồng Sơn không nhiều như của trấn Đức Tảo, nên xe cũng không chen chúc, chỗ trống cũng nhiều, lúc Chu Trình Ninh đến thì trực tiếp tìm cái chỗ trống ngồi yên.
Trên người nhét vào gia sản 13 tệ, phi thường chờ mong mà mua váy cho vợ.
Ngồi vào trong xe, Chu Trình Ninh mới có rảnh mà tĩnh tâm suy nghĩ, mua váy xong nếu mà có tiền nhàn rỗi, có thể lại mua hộp kem bảo vệ da, hai món cùng nhau làm quà sinh nhật, không biết vợ có vui hay không.
Nghĩ nghĩ, trên mặt Chu Trình Ninh bất giác lộ ra ý cười ấm áp.