"A Ninh tỉnh nào, ăn cơm chiều." Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu tới buồng trong gọi Chu Trình Ninh ăn cơm chiều.
Ngưu Ngưu không có nhỏ giọng ôn như mẹ vậy đâu à, ư ư mà kêu, ý đồ dùng chân nhỏ đi đạp mặt ba, đáng tiếc hai cái chân bị mẹ khống chế được.
"Ưm...... Sao bây giờ trời lại tối vậy!" Giọng nói ngái ngủ thật đậm của Chu Trình Ninh lập tức biến thành hoảng sợ, đột nhiên ngồi bật dậy.
Ánh sáng trong phòng tối tăm, từ cửa sổ nhìn ra, cũng có thể phát hiện bên ngoài đã mờ nhạt.
Hiện tại đích xác không còn sớm, nhưng cũng không có muộn đến vậy, "Nồi sủi cảo đầu tiên sắp nấu xong rồi, anh mặc quần áo xong thì dậy ăn chiều, đừng có để đông lạnh."
Cô đã mang tính lựa chọn mà quên đi chuyện nửa buổi chiều.
Đau lòng ông chồng nhà mình mới 4 giờ sáng đã dậy làm việc, cho nên cô không có gọi anh dậy sớm như vậy, chờ lúc muốn ăn cơm mới gọi người.
Cũng là mệt mỏi, Qua Qua lại đã tự mình bò dậy đi tìm các anh chị, A Ninh người ba ngày thường rời giường sớm nhất trong nhà lại không có nghe thấy động tĩnh mà tỉnh lại.
Chu Trình Ninh bay nhanh mặc áo bông vào, "Quyên, anh không phải cố ý ngủ quên."
Hiện tại là ảo não, buổi chiều không nên đi ngủ mà.
Từ Hương Quyên: "Em biết anh không phải cố ý, là em muốn anh ngủ nhiều trong chốc lát, tỉnh lại thì đi rửa cái mặt, phích nước nóng ở gian ngoài có nước, chậu với khăn lông em cũng đã để ngoài đó cho anh rồi."
Rốt cuộc không phải chỉ có 4 miệng ăn nhà mình, không thể lấy cái bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ này đi gặp người.
Ngưu Ngưu a a vài tiếng, nghe vào tai Chu Trình Ninh chính là đang kêu ba ba lười.
Sợ chồng mình vì ngủ quá lâu rồi ngại đi vào nhà bếp, Từ Hương Quyên cố ý chờ anh rửa mặt xong rồi cùng nhau vào phòng bếp với anh.
Lũ trẻ vẫn đang chơi đùa trong sân, Từ Hương Quyên vẫn luôn bế Ngưu Ngưu, cô không chuẩn bị ăn nồi sủi cảo đầu tiên, một nồi sủi cảo chắc chắn không thay đổi số lượng, trước để người lớn ăn đầy chén, mấy đứa nhỏ lại mỗi đưa nếm thử 2-3 cái, chờ lát nữa tới nồi thứ 2 là bao no.
Cô trộn nhân pha nước chấm, cán vỏ sủi cảo, dư lại việc làm vằn thắn nấu sủi cảo thì giao cho chị gái với chị dâu, cô chăm con.
Suy xét đến có nhiều người như vậy, sốt chấm có khả năng không phải mỗi người đều thích, Từ Hương Quyên cố ý đem tương ớt, nước tương, dấm, dầu mè để trên bàn tròn lớn ở bên ngoài, còn giã không ít tỏi giã, mọi người căn cứ vào yêu thích của mình mà thêm.
Sủi cảo vì nấu chín còn phải thêm 2-3 lần nước vào lúc sôi trào, bỏ thêm vài lần nước, một nồi sủi cảo ra khỏi nồi.
Lúc Chu Trình Ninh đi theo Từ Hương Quyên vào phòng bếp ấy, vừa vặn đụng một lần xốc nắp nồi cuối cùng.
Trong phòng bếp người lớn đều ở, nhưng thật ra không ai Chu Trình Ninh cái gì, chỉ là chính Chu Trình Ninh chột dạ, một câu cũng không dám nói.
Ở trong trường dạy học thì không nhắc tới, là công việc của anh, nhưng trong cuộc sống, có thể làm ông chồng cô nói nhiều không có được mấy người, dù cho là ông nội, một khi có người cô không quá quen thuộc ở bên cạnh, anh cũng sẽ ít lời, không có lời gì để nói.
Từ Hương Quyên không cảm thấy không đúng, bế lấy bé con không có tiện múc sủi cảo, bèn nhờ chị hai hỗ trợ múc sủi cảo, người lớn đều là 1 chén tràn đầy, Chu Trình Ninh cũng được một chén, vốn dĩ cho rằng vợ cũng có, nhưng vợ tựa hồ cũng không có tính đi ăn, mà đi ra ngoại gọi mấy bạn nhỏ vào ăn sủi cảo.
Các bạn nhỏ tiến vào, trong phòng bếp thật là chen đầy, nhân lúc các bạn nhỏ xì xà xì xồ nói không ngừng, Chu Trình Ninh mới mở miệng nói câu nói đầu tiên từ lúc vào phòng bếp cho đến giờ, "Quyên, chờ lát nữa anh múc cho em một chén."
Từ Hương Quyên: "Không cần múc cho em, nồi đầu tiên không dư lại bao nhiêu, bọn nhỏ mỗi đứa chia được 2 cái, chia xong liền bắt đầu nấu nồi thứ hai, em ăn nồi thứ 2."
Chu Trình Ninh thấy trong nồi đích xác là không còn mấy cái sủi cảo, bèn bưng một chén của mình ra khỏi phòng bếp, bảo vợ cùng ra ngoài với anh.
Bên ngoài, trời cũng không đến độ tối thui thùi lùi, bàn tròn lớn bày ở trong sân chưa từng xê dịch, trong phòng bếp quá chen chúc, chắc chắn phải ăn sủi cảo ở bên ngoài.
Vết chai trên tay Chu Trình Ninh khá dày, bưng cái chén chứa đầy canh sủi cảo nóng cũng không có cảm giác quá nhiều, Từ Hương Quyên nhìn ông chồng nhà mình không phát hiện ra bộ dáng bị phỏng, không có phỏng cô liền không nói, mà đi theo sau anh ra ngoài sân.
Nhóm sủi cảo thứ 2 sớm đã gói xong xuôi vào lúc nhóm sủi cảo đầu tiên vô nồi, cho nên khi một đám sủi cảo đầu tiên được múc ra hết rồi, nhóm thứ 2 trực tiếp bắt đầu nấu.
Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh ngồi trên một cái băng ghế, Chu Trình Ninh thấy mọi người không ai chú ý, bèn gắp một cái sủi cảo đã nguội nguội bớt, đưa đến bên miệng Từ Hương Quyên.
Ngưu Ngưu nhìn thấy sủi cảo gần ngay trước mắt, còn nhanh hơn cả mẹ mà làm ra động tác há miệng chuẩn bị ăn.
Biết là gắp cho mình, Từ Hương Quyên há miệng, sủi cảo rất mau đã được đưa đến miệng cô, Ngưu Ngưu không biết đã trải qua loại cảnh tượng này bao nhiêu lần, ấm ức muốn khóc.
Cơm chiều của Ngưu Ngưu Từ Hương Quyên cũng chuẩn bị rồi, "Em mang cơm chiều của Ngưu Ngưu sang đây, rất mau là về, anh ăn sủi cảo trước đi."
Chu Trình Ninh nghe vậy, mới bắt đầu ăn sủi cảo.
Bởi vì trước đó vợ sinh con xong ăn kiêng, nên đến giờ đều chẳng thế nào ăn đồ cay với dầu mỡ, cho nên anh không chan nước chấm, mà trực tiếp đưa sủi cảo nguyên nước nguyên vị đến bên miệng vợ, giờ ăn vào, lại cảm thấy sủi cảo không cần sốt chấm cũng mỹ vị mười phần.
Hương vị rau cần như có như không, càng nhiều vẫn là vị tươi ngon của nhân, canh súp nấu sủi cảo là nhạt, nhưng cắn sủi cảo ra, nước súp thấm vào sủi cảo lại tươi ngon phi thường, ăn vào súp trong nhân, hoàn toàn có thể bỏ qua vỏ sủi cảo nhạt nhẽo.
Hình sủi cảo được gói không quá giống nhau, nhưng bởi vì vỏ sủi cảo được cán đến dày mỏng đều đặn và nhân tươi ngon, sủi cảo gói thế nào cũng ngon hết.
Anh gấp không chờ muốn vợ trở về, anh có thể tiếp tục đút cho cái sủi cảo thứ hai.
Từ Hương Quyên vào phòng bếp, thấy anh cả bưng chén sủi cảo vừa ăn vừa chêm lửa, chị hai với một đám bé con đang ríu rít chia sủi cảo.
Các anh chị ở đây, Qua Qua vẫn luôn khách khí hào phóng mười phần, còn nguyện ý chia ra 1 cái sủi cảo trong 2 cái của mình cho anh họ.
Từ Hương Lan chia sủi cảo tự nhiên là bắt đầu chia từ những bé con khác, con của mình là xếp chót, cô cũng không nghĩ tới chỉ thừa có một cái.
Còn tưởng rằng có thể còn mấy cái, cô chia cho mấy đứa nhỏ xong là mình có thể ăn, con trai thì thật ra lại không nói nhiều mấy câu, cô bạn nhỏ Qua Qua thấy vậy, chủ động chia 1 cái trong chén sủi cảo của mình qua, còn nói lúc sau mẹ bé sẽ làm cho bé, anh trai ăn nhiều một chút.
Không cần về sau, chờ lát nữa còn có một nồi đó.
Từ Hương Quyên chỉ đi ngang qua tới lấy bí đỏ nghiền của Ngưu Ngưu, thấy mấy đứa bé không thành vấn đề, cô trở ra bên ngoài.
Chị gái Từ Hương Lan đã khen cô dạy con rất tốt không chỉ một lần đâu, nào là cô dạy tốt chứ...... Ừ, là cô với ba nó dạy tốt.
Buổi tối, Từ Hương Quyên đút Ngưu Ngưu ăn, Chu Trình Ninh đút Từ Hương Quyên, phi thường hòa thuận.
Từ Hương Quyên cảm thấy cô cũng không cần nồi sủi cảo thứ 2 đâu, bị ông chồng nhà cô đút no luôn rồi.
Sáng mai chị hai phải đi rồi, cả gia đình vô cùng náo nhiệt mà ăn xong cơm chiều rồi dọn dẹp chỗ ở cho tốt, Từ Hương Lan lưu lại, hai chị em chuyện trò một lát, Từ Hương Quyên mới để chị hai về ngủ sớm một chút, để mai có tinh thần về nhà.
Chị hai vừa đi, trong nhà chỉ còn có một nhà 4 người, Chu Trình Ninh rửa mặt xong nhất thời ngủ không yên, chờ vợ về buồng trong.
Qua Qua: "Ba, ngày mai anh với chị sẽ đến nhà của chúng ta chứ?"
Bé thích rất nhiều anh chị cùng chơi với bé, hơn nữa các anh chị sẽ còn tặng đồ cho bé.
Chu Trình Ninh: "Tối ngày mốt sẽ đến, các anh chị không tới, Qua Qua cũng có thể đi nhà ông bà ngoại để tìm các anh chị chơi. Qua Qua sắp sửa đi nhà trẻ, khi đó cũng có rất nhiều anh chị, còn có em trai em gái cùng chơi với Qua Qua nữa."
Hai vợ chồng sớm đã quyết định cho Qua Qua lên nhà trẻ trấn trên, cho nên Chu Trình Ninh đã đi hỏi hiệu trưởng nhà trẻ rồi, biết con gái phù hợp điều kiện, học kỳ sau có thể đưa qua đó.
Chờ nhà trẻ mở cửa, vợ với anh cùng nhau đưa Qua Qua đến nhà trẻ, về sau anh phụ trách đưa con gái đến nhà trẻ và về nhà.
Qua Qua vừa nghe về sau còn có anh chị, cũng liền không ưu sầu như vậy, hỏi ba khi nào thì bé lên nhà trẻ.
Từ Hương Quyên tiến vào vừa vặn nghe thấy con gái hỏi thời gian lên nhà trẻ, "Còn có hơn 10 ngày, lên nhà trẻ là ba đưa con đi, về sau liền cùng nhau ra cửa về nhà với ba."
Qua Qua lên nhà trẻ không có khóc sướt mướt giống mấy đứa bé khác vậy, đám người lớn đều phải sầu vì con nhà mình lên nhà trẻ, Qua Qua không có phản ứng nhiều lắm, cô cho rằng con nhà cô cô không sầu được, không nghĩ tới phía sau còn có Ngưu Ngưu chờ kìa.
Qua Qua: "Ngồi xe."
"Mỗi ngày đều có xe ngồi, Qua Qua đi ngủ sớm một chút." Vị trí địa lý nhà bọn họ không được tốt, đi học thật sự không có tiện.
Từ Hương Quyên đưa Ngưu Ngưu đã dỗ ngủ lên giường nhỏ, cởi áo bông cũng chuẩn bị đi ngủ.
Ngày mai không có chuyện gì, mùng 2 tháng giêng mọi người đều nghỉ ngơi, hôm nay thật sự là vội hỏng rồi, cô hiện tại buồn ngủ ghê gớm.
"Quyên, ban ngày anh không phải cố ý." Thấy vợ thật cùng một cái ổ chăn với con gái, Chu Trình Ninh xin lỗi.
"Em biết anh không phải cố ý." Từ Hương Quyên không có tính toán dời ổ chăn, cường chống lên tinh thần nói.
"Quyên...... Ngày đầu tiên khi anh và em gặp mặt, mặc vào chính là quần áo thể diện nhất của mình." Hôm nay tán gẫu với thầy Vương, anh liền nhớ lại quang cảnh lúc ấy.
Tuy không có ôm ý tưởng chờ mong gì đi gặp vợ, nhưng anh nghĩ vẫn là phải có lễ phép, mặc vào quần áo tương đối mới của mình, cho dù mua về đã 2-3 năm, nhưng thật sự mới, anh cũng chưa nỡ mặc vài lần.
Từ Hương Quyên không quá nhớ rõ lúc trước ông chồng mình mặc cái gì, chỉ cảm thấy cao lớn, nhìn rất có cảm giác an toàn, người tướng tá tuấn tú, nói chuyện rất ôn nhu, nhưng thật là không có ấn tượng gì với mặc cái gì, "Ừ, đẹp lại thể diện."
"Quyên, vì sao hôm nay em không ngủ một cái ổ chăn với anh? Anh đã làm ấm ổ chăn sẵn rồi." Nếu anh thể diện lại đẹp, vì sao lại không cùng một cái ổ chăn với anh.
Chu Trình Ninh cảm thấy ấn tượng tốt nhất của vợ với anh, hẳn chính là lúc hai người bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, anh hồi ức giúp vợ, vì sao vợ còn là ngữ khí không mặn không nhạt.
Từ Hương Quyên: "Bởi vì em nói chuyện giữ lời."
...... Hình như là nói buổi tối tự anh một cái ổ chăn.
"Hôm nay bận bịu cả ngày, em buồn ngủ lắm, anh cũng ngủ sớm chút đi." Từ Hương Quyên nói xong, không nghe được Chu Trình Ninh tiếp tục nói chuyện, cô rất mau đã đi vào giấc ngủ.
Buổi chiều Chu Trình Ninh ngủ một giấc rồi, hiện tại là quá thanh tỉnh, nghĩ đến về sau có phải anh phải mặc thể diện chút không?
Rốt cuộc hồi ức luôn sẽ có một ngày mơ hồ, thật sợ ngày nào đó vợ cũng chẳng nhớ rõ bộ dáng thể diện của anh là gì.
...
Mùng 2 tháng giêng chị hai rời đi, mùng 4 tháng giêng anh cả anh ba còn có cô rời đi, cái tết này không sai biệt lắm xem như đã qua.
"Quyên, gần nhất nội tìm được bạn, ghét bỏ anh phiền, đuổi anh về." Lúc ăn cơm trưa, Chu Trình Ninh thở dài.
"Ba phiền." Qua Qua gian nan dùng đũa ăn cơm, không quên phụ họa.
Từ Hương Quyên từng tán gẫu với cô, cô bà ấy có nói với cô rằng muốn dẫn nội đi Hoa Đô, nhưng nội không chịu, cô ấy cũng chỉ có thể từ bỏ, ông cụ phần lớn là không muốn dời ổ, ấm chỗ rồi ngại dời.
Nếu nội không muốn rời đi, cô nghĩ rằng A Ninh có rảnh có thể đi thăm nội nhiều chút, không nghĩ tới nội tìm được bạn già, nghe nói là trước đây từng ở chuồng bò, dù cho về sau tốt lên cũng không trở về, mà lưu lại đây dưỡng lão.
Khi đó quá nhỏ, nhưng trong ấn tượng của Từ Hương Quyên, chỗ này của bọn họ trừ bỏ lao động nặng nề, hình như chưa từng phát sinh chuyện rách nát gì, dưỡng lão ngược lại là rất thích hợp.
Sau lại ruộng cày của nông thôn không ngừng thu nhỏ lại, cơ bản đổi thành đất nền, xây phòng ở, chỗ bọn họ hoang vắng, nhưng thật ra lại không có xây nhà, về sau còn thành căn cứ lương thực không khí không tệ, cũng có không ít người nguyện ý về dưỡng lão.
"Nội tìm được bạn thì khá tốt, có chuyện làm... Tuy là vậy, anh có rảnh cũng phải đi thăm."
"Quyên, anh biết rồi...... Qua Qua không thể nói ba phiền." Bị con gái nói phiền, Chu Trình Ninh chịu không ít đả kích.
Qua Qua lửa cháy đổ thêm dầu, "Ba phiền, buổi tối còn muốn nói rất nhiều với mẹ, mẹ, ba phiền."
"Nghe thấy chưa, về sau ít lời lại." Từ Hương Quyên ngược lại không sợ con gái nói cái gì không thể nghe...... Hai vợ chồng bọn họ cũng còn chưa nói cái gì không thể nghe.
Chu Trình Ninh thì bị con gái dọa nhảy dựng, "Qua Qua nghe được ba nói gì với mẹ buổi tối hả?"
Qua Qua: "Không biết, ba ong ong ong như mật ong nhỏ vậy."
Nhóc con còn biết dùng câu so sánh.
"Qua Qua, là ong mật nhỏ, không phải mật ong nhỏ." Từ Hương Quyên bất đắc dĩ sửa đúng con gái.
Đích xác, ngày thường là A Ninh nói chuyện tương đối nhiều, cô đều nghe, ngẫu nhiên đáp vài câu.