"Ngưu Ngưu ngoan ngoãn mặc quần áo cho tốt nào, chị đều mặc xong rồi." Từ Hương Quyên đang muốn mặc áo bông màu đỏ cho Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu lại chẳng thế nào phối hợp.
Nhóc con muốn lộ tay, mặc áo bông liền không có tay.
Qua Qua đã mặc quần áo mới vào, cũng là áo bông nhỏ màu đỏ, vui mừng.
Chu Trình Ninh là người dậy sớm nhất nhà, chảo nóng nấu chè long nhãn, Qua Qua với các anh chị còn có Miêu Miêu hẹn ra bên ngoài chơi, sớm muốn ra cửa, nhờ ba hầu hạ đánh răng rửa mặt xong, uống vào non nửa chén chè long nhãn liền ra cửa.
Vì tối hôm qua về khá trễ, Từ Hương Quyên với Ngưu Ngưu là người rời giường muộn nhất nhà, Chu Trình Ninh thì lại là mang theo nhiệm vụ tỉnh lại sớm, là người làm việc đầu tiên trong nhà.
Ngưu Ngưu kháng cự mặc áo bông đỏ nhỏ, Từ Hương Quyên vừa lừa lại gạt mới làm Ngưu Ngưu mặc vào.
Hôm nay nhiệt độ không khí có khả năng sẽ tăng, nhưng mới sáng sớm lạnh đâu, chờ nóng lại cởi áo bông ra cho Ngưu Ngưu.
Đi vào phòng bếp, người bế Ngưu Ngưu biến thành ba, Ngưu Ngưu không vui mà ngồi trên đùi ba, thường thường đánh tay ba cho hả giận.
Con trai thật sự là quá bé xíu, mặc áo bông cũng là bé xíu, Chu Trình Ninh hoàn toàn không cảm giác ra được lực đạo con trai đánh anh, mà chuyên tâm nhóm lửa.
Đánh mệt mỏi, lực chú ý của Ngưu Ngưu chuyển tới lòng bếp, xem như cùng nhóm lửa với ba.
Chè long nhãn Từ Hương Quyên không có múc ra, chỉ bảo Chu Trình Ninh không cần nhóm lửa, chờ cái nồi này không đủ thì lại tiếp tục nấu nồi thứ 2.
Chu Trình Ninh 4 giờ hơn đã tỉnh lại làm việc rồi, chiếu theo lời vợ nói trước đó nhào bột, ủ bột, nghỉ bột, nấu chè long nhãn, lấy mấy thứ như kẹo trái cây, bánh quy xếp đĩa cho vào ngăn tủ.
An bài Ngưu Ngưu xong, Từ Hương Quyên cắt táo đỏ ra, cho vào trong nhân hạch đào bọc mật ong, tổng cộng mười mấy quả, trong nhà cũng không có lò nướng hay lò vi ba, chỉ có thể chưng.
Táo đỏ bọc hạch đào đã chuẩn bị tốt bước đầu cho vào đĩa, bắt đầu lấy cục bột to đã nghỉ tốt nhào thành sợi to, cắt ra rất nhiều nắm bột mì nhỏ, đây là dùng để làm màn thầu, đến lúc đó màn thầu nóng hầm hập cũng có thể mang lên bàn.
Màn thầu với táo đỏ bọc hạch đào cùng cho vào lồng hấp chưng lên, lồng hấp có tổng cộng 4 tầng, cơ bản đều là màn thầu cả.
Hôm nay tiệc nhỏ trong nhà là bày ở trong sân, cổng viện cũng là mở rộng ra, Từ Hương Quyên lấy hết kẹo gạo với hoa quả trong ngăn tủ ra bày trên cái bàn tròn lớn đặt ở trong sân.
Ba mẹ anh chị của cô là đợt tới đầu tiên, hôm nay ông nội với cô cũng tới, còn có một ít cô bảy dì tám tới nữa, đủ bận.
Màn thầu với táo đỏ bọc hạch đào cùng nhau chưng xong, Từ Hương Quyên đưa một lồng màn thầu hấp lên bàn trước, tổng cộng bày 2 bàn, dư lại thì tiếp tục đặt trong lồng hấp.
Táo đỏ bọc hạch đào lấy ra để nguội trong chốc lát, Từ Hương Quyên gắp một quả đưa đến bên miệng Chu Trình Ninh.
Ngưu Ngưu vốn dĩ là đang phi thường hòa bình mà xem lòng bếp với ba, nhưng một đũa của mẹ nháy mắt đã đánh vỡ hòa bình này.
Lúc Từ Hương Quyên gắp táo đỏ bọc hạch đào qua đó, một lớn một nhỏ đều đang nhìn cô, tới lúc cô gắp táo đỏ đến bên miệng anh lớn, biểu tình của một lớn một nhỏ khác biệt.
Anh lớn ăn táo đỏ vào trong miệng, nhấp môi tiện đà nở ra nụ cười tươi ngọt ngào, anh nhỏ bẹp miệng, đá chân phất tay, ấp ủ mưa rền gió dữ.
Từ Hương Quyên: "Hương vị thế nào?"
"Ăn rất ngon, ngọt." Dù sao là ngọt đến tận trong lòng anh rồi.
Chính Từ Hương Quyên gắp một quả vào trong miệng, nói thế nào nhỉ, táo đỏ là táo đỏ, hạch đào là hạch đào, có khả năng chỉ chút mật ong này mới làm cho cả táo đỏ bọc hạch đào ngọt.
Ba ăn, mẹ cũng ăn, chỉ nhóc không có, Ngưu Ngưu không chịu nổi cái ấm ức này.
Từ Hương Quyên chú ý tới biểu tình biến hóa phong phú của con trai, đặc biệt là hiện tại há mồm lộ ra răng sữa mọc không quá rõ trong lợi, liền biết nó muốn khóc, đưa bình sữa của nhóc con cho Chu Trình Ninh, bảo anh cho con trai uống sữa.
Cô muốn ra sân quét tước, ba mẹ với mấy anh mấy chị sắp tới rồi.
Tối qua còn bảo bọn họ sáng đừng có ăn sáng, trực tiếp sang bên cô ăn tiệc nhỏ.
Có màn thầu, có chè long nhãn còn có những món khác, bao no.
Hôm nay có 2 bên thân thích tới, bên Từ Hương Quyên nhiều, bên Chu Trình Ninh chỉ có ông nội với cô và thầy Vương, Vương Khánh.
Trước lúc anh chỉ có bảo với 3 anh thầy có quan hệ tốt rằng mùng 1 tháng giêng tới nhà anh ăn tiệc, con của anh làm tiệc nhỏ, mùng 1 tháng giêng có rảnh chỉ có thầy Vương, thầy Vương sẽ còn dẫn cô con gái 5 tuổi của anh tới đây.
Dẫn bạn nhỏ tới đây không sao cả, vừa lúc trong nhà nhiều bạn nhỏ, tuy lúc này sớm đã chạy xa, nhưng chắc chắn là phải về, một đứa mang cả đám về.
Hẹn thời gian với thầy Vương, đến lúc đó anh đi đến chỗ đã hẹn đón người.
Thầy Vương đã tới thôn Mao Đổng, rốt cuộc thôn Mao Đổng là thôn lớn của trấn Đức Tảo, chưa từng tới thì kỳ.
Chỉ là cụ thể đến nhà thầy Chu, còn phải để thầy Chu đón mới biết được.
Ngưu Ngưu có bình sữa nháy mắt cũng không chuẩn bị khóc, mà chuyên tâm uống sữa, bình sữa do Chu Trình Ninh nâng.
Ba mẹ với mấy anh chị, chị dâu cùng tới, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu ra chào hỏi ăn tiệc.
Ba mẹ, anh trai chị dâu chị gái tổng cộng 7 người, ngồi nửa bàn, 1 bàn thả 6 cái băng ghế dài, có thể ngồi 12 người, dù cho lúc này có khách tới nữa, cũng có thể ngồi xuống được, Từ Hương Quyên an lòng, "Chị, chị bế Ngưu Ngưu dùm em cái, em với A Ninh đi dọn cái ghế...... Ba mẹ, anh, chị dâu mọi người ăn đi, ăn xong còn phải làm việc giúp con đó, phải ăn no vào."
Hôm nay, sủi cảo cũng là trong nhà cô nấu, băng ghế với ghế dựa trong nhà không đủ, cho khách khứa ngồi thì có đó, nhưng cho ba mẹ người trong nhà ngồi thì không đủ, trừ bỏ ba mẹ, mấy anh chị cũng không có khả năng vẫn luôn ngồi vào chỗ, cho nên còn phải mượn mấy cái tới đây cho bọn họ ngồi trong phòng bếp hoặc là gian ngoài.
Hai vợ chồng bọn họ đã hỏi mượn ghế dựa với ông bà nội của Miêu Miêu ở viện tử đối diện, thuận tiện mời hai cụ đến ăn tiệc.
Kế hoạch là bao nhiêu bàn bao nhiêu đĩa hẳn là đủ rồi, nhưng thực tế vẫn là phải không ngừng bù vào, đi một đợt khách phải rửa sạch mặt bàn một lần, màn thầu cô còn phải chưng thêm mấy lồng, không chỉ chiêu đãi khách khứa, giữa trưa cả gia đình cũng ăn màn thầu, cô nấu vài món, buổi tối ăn sủi cảo thịt heo.
Ngẫm lại hôm nay đây...... Nếu không có ba mẹ với anh chị và chị dâu, cô thật không biết cô với A Ninh phải bận bịu cỡ nào.
...
Thầy Vương là 9 giờ sáng đã cưỡi xe đạp chở con gái tới đây, Chu Trình Ninh chờ dưới gốc cây to tương đối có tính biểu tượng ở trong thôn, trong nhà có các anh chị hỗ trợ, anh ra đón thầy Vương là có thời gian.
Đón thầy Vương, anh còn phải đạp ba bánh đi đón ông nội với cô.
Vương Khánh thấy phụ cận Chu Trình Ninh không có xe đạp, hỏi: "Thầy Chu, cách khá xa chứ? Không thì tôi đạp xe đạp chở cậu nhé?"
Con gái anh ấy ngồi trên thanh ngang ở đằng trước xe đạp, ghế sau để trống có thể để lại cho thầy Chu.
"Không cần đâu thầy Vương, không được mấy đường."
"Vậy được, tôi đẩy xe, Tịch Tịch đi vài bước với ba đến nhà chú Chu nào."
Tịch Tịch không giống với Qua Qua, Tịch Tịch là cô bé tương đối văn tĩnh, ba nói chuyện, bé liền gật đầu.
Vương Khánh: "Con gái nhà tôi khá nhát gan, ngày thường cũng không thích nói chuyện."
Lúc thầy Chu mời bọn họ đến ăn tiệc nhỏ vào hôm mùng 1 tháng giêng ấy, thầy Tôn với thầy Lưu đích xác là không rảnh, anh có thời gian, cảm thấy không tiện phất mặt mũi thầy Chu, bèn đáp ứng rồi.
Rốt cuộc thầy Chu là lần đầu tiên mời mấy anh thầy đến nhà ăn tiệc, nhưng anh tới một mình lại ngại, chỉ có thể dẫn con gái tới đây.
Con gái cũng ăn không nhiều lắm...... Tuy cuộc sống của thầy Chu trôi qua tốt đẹp anh rất mừng, nhưng thình lình muốn gặp cô vợ truyền kỳ kia của thầy Chu, thật đúng là... Không biết hình dung thế nào nữa.
Chu Trình Ninh: "Vẫn là Tịch Tịch làm người lớn bớt lo, không giống con gái nhà tôi, 3 tuổi đã ồn ào nhốn nháo, cả ngày không về nhà mà chơi điên ở ngoài."
Tuy nói Qua Qua như vậy, nhưng trong lòng Chu Trình Ninh vẫn cảm thấy Qua Qua thông minh lanh lợi.
Nói đến Qua Qua, chờ lát nữa lúc đi đón nội với cô, ấy phải dẫn Qua Qua đi theo.
Còn tốt là Qua Qua nói nhiều, biết sinh động bầu không khí.