Ông nội Chu hòa hoãn lại, cảm thấy hiện tại cũng không làm được gì, bất đắc dĩ hỏi cháu nội, "Thốn Tâm về nhà làm gì?"
Chu Trình Ninh đương nhiên nói, "Cô về thăm ông nội đó, cô là con của nội mà."
"Ở bên ngoài đang tốt lành, ông già ông có gì đẹp, cuộc sống của mình trôi qua tốt đẹp mới là chuyện đứng đắn...... Nội ở đây cũng không chịu ngược đãi, còn kiếm tiền đâu."
Chu Trình Ninh lấy cái nệm và chăn cũ của ông nội ra, trải nệm và chăn đơn mới lên, "Nội, kiếm tiền là để chính mình qua ngày lành, như thế nào cũng phải ngủ thoải mái chứ nội nói có phải không?"
Nội nói là kiếm tiền, nhưng anh tháng trước mới có 2 tệ tiền tiêu vặt đều biết, chút tiền ấy chả làm được gì.
Vuốt phẳng nếp uốn trên chăn đơn, Chu Trình Ninh bắt đầu trải thảm, thảm không dày không mỏng, mềm mại mười phần, thời tiết lúc này không phải đặc biệt rét lạnh, dùng thảm để đắp, nệm không cần quá mềm, quá mềm thì nằm có khả năng sẽ không thoải mái.
Thảm thì đắp bên trong, lại phủ thêm tấm chăn bông mỏng, Chu Trình Ninh: "Nội, chăn này không nặng lại giữ ấm, lúc ngủ đắp thảm ở bên trong, chăn để bên ngoài giữ ấm, lúc lạnh hơn có thể thay bằng cái chăn lớn con để trong bao tải, không khí lạnh không vào được, còn có phích nước nóng và ấm nước cho ông nữa, ấm nước có thể đun nước nóng, đừng có cả ngày lấy cháo canh đối phó......"
Chu Trình Ninh còn chưa dứt lời, còn đang tiếp tục nói, áo bông này kia cũng bắt ông nội thử xem có vừa người không.
Ông nội Chu thử vài món, nhịn không được nói, "Mua nhiều quần áo như vậy làm gì, không mặc hết."
Chu Trình Ninh thấy quần áo rất vừa người, quả nhiên vợ tương đối cẩn thận, anh cũng không biết những món quần áo lớn nhỏ đó có gì khác nhau, "Sao lại không mặc được, thời tiết lạnh, nội phải mặc nhiều vài món."
"Vợ con không có ý kiến sao? Đừng bởi vì nội mà nháo cho trong nhà không yên lành."
Ông nội Chu lo lắng nhất vẫn là Tiểu Trình Ninh bởi vì ông mà ở nhà sống không tốt.
Hơn nữa mấy năm trước Tiểu Trình Ninh không về lại bên này... Ông cũng cảm thấy không nên về, Đại Thốn thật sự là quá kỳ cục, rét lạnh lòng đứa nhỏ a.
Chu Trình Ninh: "Không có ý kiến, mua mấy cái này vẫn là chủ ý của Quyên, nội không cần nghĩ nhiều, cuộc sống hiện tại của con trôi qua thư thái lắm."
Thấy cháu trai nói chuyện không giống giả, ông nội Chu mới bắt đầu hỏi chuyện khác, "Tiểu Trình Ninh, chiếc ba bánh ngoài kia là hỏi mượn ông thông gia?"
Chu Trình Ninh: "Không phải mượn, là nhà mình mua, con muốn mua ba bánh, Quyên liền mua cho con, nói lái xe thuận tiện hơn đi bộ."
Ba bánh thật tốt a, vợ với con ngồi thoải mái.
"Có chiếc xe là tốt." Mặc kệ ba bánh hay hai bánh, ông nội Chu đều cảm thấy có xe chính là cuộc sống dễ chịu.
Chu Trình Ninh: "Nội, nội đừng nghĩ Quyên đến chỗ hỏng, cô ấy không xin tiền cô, là con nhớ nội, nhưng con... Tóm lại nội cũng biết đó, con đối với ba mẹ vẫn là có khúc mắc."
Ông nội Chu: "Đều săp 30 tuổi rồi, đừng có giống đứa bé...... Có khúc mắc là bình thường, nội cũng không biết nên nói bọn nó cái gì nữa, vợ con có bản lĩnh hơn con nhiều, nói chuyện cũng kiên cường."
Chu Trình Ninh thích nghe lời khen vợ mình, "Nội, con cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất đời này của con chính là cưới được người vợ tốt, cuộc sống trải qua quá rực rỡ."
Ông nội Chu không muốn trong nhà ầm ĩ nhất, lúc Đại Thốn mới vừa kết hôn ấy, ông vẫn ở viện tử, thật sự là vợ Đại Thốn âm dương quái khí, ông cũng có thể cảm giác được là nó không muốn ông người cha chồng này ở trong viện.
Liền thấy, đơn giản là Thốn Tâm không ở nhà mà đã ra ngoài rồi, nên dứt khoát dọn ra ở riêng, ở một mình bên ngoài đích xác là thanh tĩnh không ít, mỗi ngày đều có việc làm, giờ tuổi lớn không thể xuống ruộng làm việc, còn có thể làm chút việc thủ công nhỏ, việc nhỏ không có, có thể đọc sách.
Có chuyện làm sẽ liền không nghĩ bậy, cũng có chỗ xông xáo, thật ra thì khi ông nội Chu nhìn thấy cháu dâu đã cảm thấy là đứa chính khí, nhưng mà thế thì không nói chắc được.
Thấy cháu trai là một bộ dáng vô ưu vô lự, vẫn là yên tâm không ít, "Cuộc sống trôi qua rực rỡ thì tốt, vợ con ở cách vách sẽ không quậy lên chứ?"
"Có quậy lên Quyên cũng sẽ không thua, nội yên tâm."
Ông nội Chu: "Nội là lo cái này sao? Cô của con... Sao lại trở lại chứ? Ai, đến lúc đó ông đây......"
Chu Trình Ninh cảm thấy mình có khả năng có chút minh bạch nội đang lo lắng cái gì, "Nội, nội là sợ cô biết nội ở nhà tranh mà không ở trong nhà phải không?"
"Đúng vạy, cô con chính là đứa thẳng tính, trở về phải ồn ào với mẹ con một trận."
Chu Trình Ninh: "Nội, nội không cần sợ."
Giờ trong viện cách vách kia phòng của mình cũng đã đổi thành phòng của Tiểu Muội, ăn tết về cũng không có chỗ cho ông ở, làm cái dáng thôi vợ Đại Thốn cũng sợ là sẽ không cao hứng, "Sao có thể không sợ, cô con này đã hai ba chục năm, tính tình áng chừng cũng không thay đổi bao nhiêu."
"Nội thật sự không cần sợ, cô con biết rồi, con có nói hết với cô trong thư rồi, con nói ông ở không tốt, ở trong nhà tranh."
Ông nội Chu:......
Cháu trai ngốc thật là muốn tức chết một ông nội.
Ông nội Chu hiện tại nhất thời không biết nên lo lắng cháu dâu ở cách vách đánh lên với vợ Đại Thốn hay vẫn là lo lắng con gái ăn tết về nữa.
...
Lúc Từ Hương Quyên đi cách vách thì vừa lúc người lớn đều ở, cha mẹ chồng phơi gạo phơi thịt trong sân, em dâu thì quét rác, Tiểu Đệ thì cắn hạt dưa, Tiểu Muội chắc là đang ngủ.
"Chị tới làm gì? Nhà tôi không chào đón chị!" Trong tay Tiểu Đệ cầm nắm hạt dưa, nhìn thấy Từ Hương Quyên thì là kẻ thứ nhất nhảy ra.
"Tôi tới làm gì à? Tôi tới uống miếng trà, cậu cái đồ con nít con nôi đừng xen mồm, cha mẹ chồng, chúng ta đi vào nhà nói chuyện chút đi."
Dù cho hiện tại không kém Tiểu Đệ mấy tuổi, Từ Hương Quyên vẫn cứ cảm thấy Tiểu Đệ y như một đứa nhóc tâm trí chưa thành thục.
Chu Thốn Giang trầm mặc, mặt Triệu Hà lập tức kéo xuống, bà ta thật sự sợ đứa con dâu này.
Chu Tiểu Đệ lại bắt đầu ồn ào, "Có chuyện nói ở đây, còn có ai không thể nghe à?"
"Cha mẹ chồng xác định muốn tôi nói ở đây?" Cô chỉ muốn nói với hai người lớn.
"Vào đi, Tiểu Đệ, con tiếp tục cắn hạt dưa đi." Triệu Hà mở miệng, dẫn đầu vào nhà chính, Chu Thốn Giang liền đi vào theo sau.
Từ Hương Quyên không để Chu Tiểu Đệ dậm chân vào mắt, bế Ngưu Ngưu, dẫn Qua Qua vào nhà chính theo.
Sau khi ngồi xuống cô thử trước vài câu, biết cha mẹ chồng cũng biết là ăn tết cô sẽ trở về.
Giờ thấy chuyện gì cũng chưa phát sinh, ấy hoặc là cô gửi đồ là gửi bình thường, không thiếu, hoặc ngay trên thư nói gì đó, tóm lại không nhắc tới nhà cô.
Triệu Hà tất nhiên biết chuyện cô em chồng ăn tết về nhà, đối với sắp xếp cho cha chồng, ấy là chờ qua tết để cha chồng ở lại đây mấy ngày, dù sao phòng cũ của chính Tiểu Muội cũng có thể ngủ được, liền chịu ấm ức mấy ngày trước đã, chờ cô em chồng vừa đi là có thể về phòng.
Nghe con dâu nói đến cô em chồng, Triệu Hà lập tức nhíu mày, "Cô muốn thế nào? Đừng có đến nhà tôi tống tiền, con trai tôi đều đến nhà cô làm ở rể rồi, giống như con gái gả ra ngoài vậy, gả ra ngoài chính là nước đã hất đi, không thể trở về còn muốn nhặt của hời, lúc trước cũng nói rõ ràng rồi."
Trong lòng Từ Hương Quyên không ngăn được cười lạnh, A Ninh nhà cô có bà mẹ như này, thật sự là đáng thương cực kỳ, "Tôi không muốn thế nào cả mẹ chồng à, điều kiện nhà tôi không tốt, con cái lớn phải học hành, lại là một bút tiêu dùng, đón nội tới nhà tôi ở, đồ của cô gửi liền gửi về nhà tôi, có thể để nhà tôi dư dả chút."
"Cô tưởng bở! Cô tính cái thứ gì, tìm con trai tôi tới đây, bảo nó nhìn cho kỹ đứa sao phá nhà cô đây." Nghe thấy lời này của Từ Hương Quyên, Triệu Hà lập tức chửi ầm lên.
Từ Hương Quyên nhìn Ngưu Ngưu sắp bị bà nội đột nhiên lớn giọng dọa khóc, liền bế lên đi vài bước, Ngưu Ngưu miễn cưỡng không có khóc lên, Từ Hương Quyên mới từ từ mở miệng, "Cô là gửi đồ cho ông nội, không phải gửi cho mấy người nuôi cả nhà mấy người, ông nội là ba ruột của cô, tôi cũng nói khó nghe chút vậy, trừ bỏ cha chồng, bà với Tiểu Đệ, Tiểu Muội tính là cái thứ gì? Dựa vào cái gì mà muốn cô nuôi? Cô ở bên ngoài hai ba chục năm, đồ đạc không đứt đoạn tất cả đều là vì ông nội ở đây, nói một câu không may mắn nhé, ngày nào đó ông nội đi rồi, mấy người còn có thể thu được cái rắm......
Tôi không đón ông nội cũng được thôi, cha mẹ chồng các người phải đối tốt với nội một chút, phòng ở gia cố thì gia cố, quần áo thì mua vài món cho nội, ngày nào đó nếu nội thật bị bệnh mà đi, nhà của bọn tôi sẽ là người đầu tiên thông báo cô."
Nghĩ đến tính tình ông nội hẳn là thích an tĩnh, rất nhiều lúc chính là ngồi đằng trước nhà tranh, rất ít thấy nói chuyện với cụ ông cụ bà khác.
Cô cảm thấy cha mẹ chồng đời trước chắc chắn có thể làm ra cái loại chuyện lừa gạt ông nội đã qua đời với cô, sau đó yên tâm thoải mái mà tiếp tục lấy bưu kiện cô gửi, có khả năng lần này nhà bọn họ không nói, cô cũng cả đời cũng chưa thể phát hiện ông nội sớm đã qua đời.
Nếu cô là ông nội, cô thật không muốn sống trong một cái viện với đám người này.