Chờ tới ngày nghỉ rồi, Chu Trình Ninh xách túi gạo nhỏ, vác một cái gùi tre, đi đến nhà ông nội.
Qua Qua không chỉ không muốn ba bế, trong tay còn ôm một túi bánh bí đỏ nhỏ.
Bánh bí đỏ mẹ làm, nói chỉ cần đến nhà ông cố là bé liền có thể ăn 2 cái! Cho nên Qua Qua cầm bánh bí đỏ, tâm tình nhảy nhót mười phần.
Vốn dĩ người nhỏ đi đường không nhanh, nhưng nghĩ rằng đến nhà ông cố rồi là có thể ăn 2 cái bánh bí đỏ, Qua Qua cũng khó được mà đuổi kịp tốc độ đi đường thường ngày của ba.
Còn phải ở kế bên ba bảo đi chậm một chút.
Qua Qua còn chưa tới nhà tranh đã gọi trước: "Ông cố!"
Nhìn thấy ông cố, Qua Qua lập tức tiến lên, Chu Trình Ninh theo ở đằng sau là hãi hùng khiếp vía, bảo Qua Qua đừng chạy.
Còn hên nhóc con không có té ngã, bằng không về nhà anh cũng không biết nên giải thích với vợ thế nào.
"Qua Qua tới rồi." Ông nội Chu nhìn thấy cháu cố gái, bèn thả việc trong tay xuống, nở nụ cười, nếp nhăn nơi khóe mắt tăng thêm.
Chu Trình Ninh giải thích vì sao vợ mình không có tới, "Nội, lúc này Quyên bận, nấu cơm cho ba mẹ vợ rồi còn phải bận bịu chuyện qua mùa đông, liền không tới đây, con với Qua Qua tới thăm ông, còn mang theo vịt muối tới đây cho ông, đây là cô gửi cho ông, Quyên đã nấu rồi, trưa nay con với Qua Qua cùng ăn cơm với ông."
"Ăn cơm thì để ông bảo vợ Đại Thốn nấu, chúng ta đi cách vách ăn." Nếu là 2 ông cháu còn được, tùy tiện đối phó cho qua là xong, này đâu chắt gái nhỏ tới ăn, phải bảo vợ Đại Thốn chuẩn bị.
Tuy cả nhà con mình keo kiệt, nhưng ông già ông đây có chút yêu cầu, vẫn là có thể làm được.
"Ông cố! Ăn bánh bí đỏ!" Qua Qua lấy bánh bí đỏ từ trong túi ra cho ông cố, bánh bí đỏ không lớn lắm, một bàn tay của Qua Qua vừa vặn cầm một cái.
Ông nội Chu xòe lòng bàn tay ra, Qua Qua đặt lên 1 cái, lại móc ra cái thứ 2 từ trong túi đặt lên tay ông cố.
Chia cho ông cố 2 cái, Qua Qua chạy đến bên người ba, cho ba một cái, dư lại 2 cái chính là của chính bé!
Gần nhất Qua Qua đều chẳng thế nào ăn được đồ ăn vặt, có bánh bí đỏ quả thực là cao hứng hỏng rồi.
Bánh bí đỏ tuy là đồ chiên, nhưng vị không dầu mỡ, mà mang theo vị ngọt thanh của bí đỏ, vỏ ngoài mỏng giòn bên trong mềm mại, dù cho là cụ già răng cỏ không tốt cũng có thể ăn một hai cái, ông nội Chu thấy tay ai cũng có, liền ăn một cái bánh bí đỏ, không dính cổ họng, ngọt nước, ngon, ăn xong một cái, ông nội Chu đặt một cái dư lại vào chén, chờ mai lại ăn.
Chu Trình Ninh vẫn là có tự mình hiểu lấy, mình ở nhà là cái địa vị gì, đừng nói bây giờ, khi nhỏ ở nhà làm việc ba mẹ đều ngại anh ăn chén cháo thứ 2 lãng phí lương thực trong nhà, "Ông nội, không đi chỗ ba mẹ con đâu, không chừng bọn họ sẽ chê con với Qua Qua lãng phí lương thực, ở chỗ bọn họ con với Qua Qua cũng ăn không đủ no, hơn nữa Quyên có chưng vịt muối rồi, thơm ngào ngạt, ba người chúng ta ăn là được rồi."
"Qua Qua có muốn qua đó ăn cơm không?" Ông nội Chu mang tính lựa chọn bỏ qua lời cháu nội, mà hỏi Qua Qua.
Qua Qua lắc đầu, trên tay còn cầm bánh bí đỏ cắn 2 miếng, "Ăn cạc cạc."
Gà là ó o, vịt là cạc cạc, Qua Qua vốn nghĩ là ó o, mẹ nói là vịt, vịt chính là cạc cạc.
Ngày thường đều là ăn cơm một mình, chén đũa trong nhà không đủ, "Thế được, ông cố đi cách vách mượn chén đũa cho Qua Qua, Trình Ninh con đi ngâm gạo đi."
Lần trước ông nội Chu kích động gọi tiểu Trình Ninh, lúc này Qua Qua ở đây, ngược lại không thích hợp thêm chữ tiểu.
"Nội, không cần mượn, con có mang theo, ông cứ ngồi đây tiếp tục xỏ chuỗi đi, con đi vo gạo, hôm nay Quyên cũng bảo con mang theo chút gạo mới tới đây cho ông, ăn chung." Quyên nhà anh đã tính toán tốt trước rồi, vì không rộn lòng vì bữa cơm, nhà mình mang chén đũa qua đi.
Ông nội Chu càng nhiều lúc là uống cháo loãng, gạo cũng là gạo cũ cách vách cho, ăn vào mang theo hương vị bụi đất, phải ngâm lâu chút mới bớt mùi đi, tuy gạo ngâm lâu rồi sẽ xói mòn dinh dưỡng, nhưng số gạo bị mọt gạo gặm đến thất thất bát bát này, cũng chẳng có dinh dưỡng gì hay mà nói.
Chu Trình Ninh biết nội để gạo ở dâu, ở ngay trong rương đây, hôm nay anh mang theo 5 cân gạo mới tới đây, đương nhiên không tính trưa ăn gạo mới, giữa trưa chưng cơm nấu trộn với gạo cũ luôn.
Gạo cũ chỗ ông nội thật sự là tương đối thấp kém, lẫn lộn bùn cát có thể thấy bằng mắt thường, mùi cũng nặng, hơn nữa bao đựng gạo cũng không lớn, còn có mọt gạo, Chu Trình Ninh xách bao gạo nhà ông nội vào trong sân phơi chút, múc ra non nửa chén đến bên dòng suối nhỏ vo.
Thôn bọn họ ở gần suối, trong thôn cơ hồ không có giếng, đều dùng nước suối cả, nước suối không giống nước giếng, nước suối sẽ theo thời tiết mà nóng mà lạnh, nước suối mùa thu đã mang theo lạnh lẽo.
Qua Qua đi theo ba đến bên dòng suối, "Qua Qua, về sau không có người lớn đi theo, không thể đi tới bờ sông suối biết chưa?"
Từ khi Qua Qua biết nói rồi có thể nghe hiểu lời nói, làm ba mẹ nói nhiều nhất có khả năng chính là biết chưa.
"Biết rồi." Qua Qua đứng ngay cạnh ba, bé đứng đó ngược lại là cao xấp xỉ ba đang khom lưng ngồi xổm.
Con gái đáp lời, Chu Trình Ninh liền tiếp tục vo gạo, nước suối trong trẻo sâu thẳm, ánh mặt trời chiếu rọi xuống sáng ngời trong vắt, lọc đi gạo bị mọt đục rỗng, sau khi vo sạch mấy lần cảm giác được được rồi thì mang theo hơn phân nửa chén nước về, còn không quên đưa một tay dắt con gái, đỡ cho con gái té ngã, đường đá sỏi bên dòng suối nhỏ khó đi.
Rốt cuộc vẫn là đứa bé, Qua Qua ở chỗ không phải rất quen thuộc mang theo tính lựa chọn ỷ lại ba, chờ ba cũng về nhà tranh rồi liền ở bên người ông cố, hỏi ông cố vấn đề này vấn đề kia, còn muốn học ông cố xỏ chuỗi hạt.
Sợi thừng của chuỗi hạt đeo tay có nút, ông nội Chu thắt một chuỗi lên cổ tay cho chắt gái, cổ tay cô bé con 3 tuổi tuy núc ních, nhưng cũng mảnh, phải chỉnh lại, chỉnh xong rồi, Qua Qua có vòng tay, bèn lập tức chạy đến cho ba xem.
Chu Trình Ninh mới vừa bỏ vịt muối trong rổ lên cái rương, chuẩn bị đi hái chút rau dại nấu canh rau dại, thấy thế thì trước hết là khen đẹp, lại nắm tay con gái đi ra ngoài nhà tranh, "Nội, ông cho chuỗi hạt đeo tay này có thể bị phát hiện không?"
Ông nội Chu: "Ấn theo cân mà cân, thiếu chút sẽ không bị phát hiện, vì bên trong cũng có phế liệu, cho Qua Qua đeo một chuỗi sẽ không bị phát hiện."
Nghe nội nói vậy, Chu Trình Ninh mới yên lòng, "Qua Qua muốn cùng đi hái rau dại với ba hay là ở lại đây xỏ chuỗi hạt với ông cố?"
"Xỏ." Qua Qua chạy tới chỗ ông cố, vừa nãy mới nói rất nhiều lời với ông cố, xem như quen thuộc với ông cố rồi, lúc này bé muốn chơi hạt châu.
Không mang theo bé con thì tự mình đi cũng tiện, Chu Trình Ninh thấy Qua Qua đi chơi hạt châu rồi, chính mình thì đi hái rau dại.
Khi nhỏ đều ăn rau dại quen rồi, Chu Trình Ninh biết rau dại mọc khá nhiều ở đâu, rất mau đã hái xong, rửa sạch sẽ bên suối xong liền trở về xỏ chuỗi hạt giúp ông nội.
Qua Qua trước lúc bắt đầu còn nghiêm túc muốn học xỏ chuỗi, sau lại móng vuốt nhỏ thật sự không linh hoạt, liền ở đó "xào hạt châu".
Hai cái móng vuốt nhỏ xúc hạt châu trong túi hạt châu, có đôi khi chỉ là túm lấy rồi lại ném vào, làm không biết mệt.
Ông nội Chu không có quấy rầy hứng thú của chắt gái, cứ việc bé con đã ảnh hưởng tốc độ của ông, nhưng mà nhìn bé con hoạt bát, ông cụ vẫn là rất vui a.
Chu Trình Ninh về cũng không cản con gái, cất rau dại xong liền đi xỏ chuỗi hạt giúp ông nội mình.
Thời gian được tầm tầm rồi, Chu Trình Ninh liền đi lo liệu cơm trưa, anh ở nhà có hỗ trợ vợ nấu cơm, nấu cơm thì vẫn là biết một chút, trước hết cho cơm lên bếp lò nấu.
Nhà tranh của ông nội không có ống khói, không có mưa đều là nấu cơm ở bên ngoài, an toàn chút, bếp lò không nhẹ không nặng, còn có thể dời nổi, Chu Trình Ninh cảm giác hướng gió đại khái, chuẩn bị nấu cơm.
Nhóm lửa bếp lò, không có than nắm, nên khói khá lớn, cuộn ra đây đều là khói màu than chì.
Khi còn nhỏ đi theo nội, gạo trong nhà không đủ, cơ bản là nấu cháo hoặc là cháo bỏ thêm khoai lang khoai tây, rất ít khi nấu cơm khô, đa số vẫn là ông nội nấu, Chu Trình Ninh chỉ biết nấu cháo, nhưng cháo ăn không đủ no, uống mấy chén đều là no nước thôi, rất mau đã đói bụng, lúc độc thân không nấu cơm được, cơm nấu nửa sống nửa chín hoặc là cháy đen kết hôn được 3-4 năm, dần dà cũng nấu thuần thục, cơm nấu xong liền múc ra, bắt đầu xào rau dại.
Chu Trình Ninh mang theo mấy tép tỏi tới đây, chính là muốn canh rau dại không có đắng như vậy, sau lại thay đổi chủ ý, nấu canh chỉ thêm vài miếng rau dại, dư lại thêm tỏi xào.
Trong nhà nội có muối thôi, có điều để lâu quá tan rồi, ngưng tụ thành từng tảng từng tảng.
Cơm nấu xong là có thể ăn cơm, Chu Trình Ninh gọi ông nội và Qua Qua tới ăn cơm.
Trong nhà chỉ 2 cái băng ghế, Qua Qua nhỏ người bèn đứng ăn, chính bé không có ý kiến, hơn nữa bé đứng ăn còn tiện nữa, ăn rau dại ba ba gắp cho bé, cho ra một kết luận, "Mẹ nấu cơm ngon."
Ba nấu dở.
Chu Trình Ninh gắp một cái đùi vịt cho ông nội, sợ nội không muốn, lại nói: "Nội ăn đi, Qua Qua có một cái, gặm nổi, Qua Qua đều gặm đến mặt dơ hầy đây."
Quyên nhà anh lấy vịt muối cắt khúc xào mà xử lý, cho lên đĩa thêm rượu gia vị với hành gừng vân vân với lượng thích hợp mà chưng chín, cứ việc đã nguội, hơn nữa không tính vào miệng là tan, nhưng cái loại nguội này càng có tư vị, cụ già cũng còn có thể gặm nổi, đứa bé 3 tuổi như con gái anh gặm cũng không phí sức mà.
Thấy nội ăn rồi, Chu Trình Ninh cao hứng lên, thuận miệng hỏi con gái, "Ba nấu cơm thì sao? Ngon chứ?"
Qua Qua do dự một lát mới nói, "Ngon, nhưng không ngon bằng mẹ."
Mẹ nấu là ngon nhất.
Ba đã từng nói với bé, phải biết khen người khác, không thể dùng khuyết điểm của người khác để chê cười người ta.
Chu Trình Ninh không biết vì giáo dục của mình với con mà đã miễn đi một lần thương tổn với chính mình, vô cùng cao hứng mà sờ sờ cái đầu nhỏ của con gái, thật là con gái ngoan của anh.
Cơm nước xong, Chu Trình Ninh liền đến bên dòng suối nhỏ rửa chén, Qua Qua tiếp tục ở bên người ông cố "xào hạt châu", nhớ tới liền hỏi, "Ông cố, có phải không ai nghe lời ba con nói hay không?"
Ông nội Chu tò mò sao chắt gái còn nhỏ tuổi lại hỏi ra loại lời này, "Sao Qua Qua lại hỏi như vậy?"
Qua Qua giải thích với ông, "Bởi vì ba nghe lời mẹ, ba nghe lời ông cố, ba cũng nghe lời con, con nghe lời mẹ, không có ai nghe lời ba hết."
Dù sao kết luận chính là không ai nghe lời ba hết.
Ông nội Chu nhớ tới nhàn ngôn toái ngữ trước đó của cách vách, hỏi Qua Qua, "Qua Qua, có phải ở nhà ba sống rất không tốt không?"
"Ba sống tốt lắm! Mẹ nói Qua Qua quá béo, muốn lấy đồ ăn cho ba ăn hết! Ba ăn rất nhiều cơm, còn ăn nhiều hơn cả Qua Qua!" Ngữ khí của bé gái còn rất không phục.
Mẹ cho ba ăn chén cơm thứ hai, bé muốn ăn liền không được, quá đáng.
Ông nội Chu nghe xong thì thật lại an lòng không ít, "Qua Qua, không phải không có ai nghe lời ba, ba con đang làm giáo viên đó, Qua Qua biết giáo viên không?"
Qua Qua không ít lần nghe mẹ nói đến giáo viên, "Biết! Mẹ nói với con là về sau đi học phải nghe lời thầy cô, không được nghịch ngợm gây sự!"
Ông nội Chu: "Thế thì đúng rồi, có rất nhiều người nghe lời giáo viên, ba của Qua Qua chính là làm giáo viên đó."
Chắt gái nhỏ so ra lanh lợi hơn cháu nội nhiều, nói chuyện rành mạch, người cũng tự tin không nhút nhát, về sau chắc chắn là đứa bé có tiền đồ.
Qua Qua: "Ông cố, ba nghe lời con, có phải là không thể làm giáo viên của con không?"
Cô bé con nhiều vấn đề, hơn nữa còn muốn vòng ông cụ vào, ông nội Chu ho khan một tiếng, suy nghĩ nên trả lời như thế nào, còn hên Chu Trình Ninh về kịp lúc.
"Ba ba!"
"Qua Qua sao vậy?" Chu Trình Ninh cất đồ đạc của mình vào trong rổ, dò hỏi Qua Qua bổ nhào lại đây.
Cái biểu tình bổ nhào lại đây của con gái, vừa thấy chính là có vấn đề kỳ kỳ quái quái hoặc là lời muốn nói.
Qua Qua: "Ba về sau không thể làm thầy của Qua Qua."
Chu Trình Ninh cũng không biết vì sao con gái lại đưa đề tài nhảy đến trên này, "Vì sao?"
Qua Qua: "Bởi vì Qua Qua phải nghe lời thầy cô, nhưng ba nghe lời Qua Qua, cho nên ba không thể làm thầy của Qua Qua!"
Chu Trình Ninh: "Qua Qua không nghe lời ba sao?"
Qua Qua: "Ưm! Qua Qua nghe lời mẹ, không nghe lời ba."
Chu Trình Ninh giả vờ tức giận, "Buổi sáng ba nói với Qua Qua không thể tới gần bờ sông hồ, Qua Qua nghe lời nói biết rồi, cho nên là lừa ba? Còn nhỏ tuổi sao có thể gạt người hả?"
"Không phải gạt người." Qua Qua rốt cuộc đã bị quấn cho hôn mê, ông nội Chu nhìn hai cha con hỗ động, buồn cười.
Buổi chiều lúc đi Chu Trình Ninh trước hết là dẫn Qua Qua đi rửa tay, nói với nội mình rằng lần sau có lẽ phải qua một hồi mới đến, bảo nội thời tiết lạnh chú ý giữ ấm nhiều vô, ông nội gật đầu đáp ứng.
Lúc cha con về nhà, Từ Hương Quyên đang khâu vỏ chăn, biết hai cha con về thì không phản ứng quá nhiều, tiếp tục làm chuyện của mình.
Qua Qua vào trong cổng viện liền hô to, "Mẹ!"
"Làm sao vậy? Kêu quác quác, đừng có bổ nhào lên chăn, dơ hầy." Chính Từ Hương Quyên đang ngồi dưới đất khâu vỏ chăn, trên mặt đất trải một cái chăn đơn cũ, thấy con gái trực tiếp nhào tới thì nói một câu, rồi thuận tiện đẩy nhóc con ra.
Qua Qua bị đẩy ra lại nhào tới.
Ngưu Ngưu đã ngủ rồi, cơ mà không bị chị gái kêu kêu gào gào đánh thức, còn ngủ trên giường.
Qua Qua vào buồng trong, tự giác nhỏ giọng xuống, rốt cuộc Ngưu Ngưu còn đang ngủ, mỗi lần Ngưu Ngưu tỉnh lại đều phải khóc, Ngưu Ngưu yêu khóc, "Mẹ, ba là thầy giáo, có rất nhiều người nghe lời ba."
Phải nói là Ngưu Ngưu lười nhất, mỗi ngày đều được mẹ bế, còn không biết đi không biết nói.
"Ừ, mẹ biết." Từ Hương Quyên có lệ mà đáp, cũng chẳng hứng thú gì với lời con gái nói.
Qua Qua: "Ba nghe lời mẹ, Qua Qua nghe lời ba, ba cũng nghe lời Qua Qua, nhưng mẹ không lời ba."
Mới 3 tuổi mà tư duy logic ngược lại còn rất rõ ràng.
Từ Hương Quyên thật lại nổi hứng thú rồi đây, "Như nào, nói chuyện thay ba con hả? Là ba bảo con con à?"
Chu Trình Ninh về phòng bếp trước để cất kỹ giỏ tre và chén đũa, mới vừa bước vào gian ngoài liền nghe thấy lời "đại nghịch bất đạo" như thế của Qua Qua, vội vàng phủi sạch chính mình, "Quyên, anh không có nói lời này với Qua Qua."
Từ Hương Quyên: "Ai biết anh có hay không chứ? Thế nào, cảm thấy em quản anh quá, không nghe lời anh nói, liền muốn xuống tay từ chỗ Qua Qua để tỏ vẻ bất mãn với em?"
Thật là tiểu nha đầu hại ba, "Không có, Qua Qua thật là nói bậy đó."
Từ Hương Quyên nghiêm trang nói, "Qua Qua nói không sai nha, A Ninh, có phải em thật quá cường thế hay không, trong nhà việc lớn việc nhỏ gì đều là em làm chủ, quá bất cận nhân tình, về sau nghe lời anh nói, ngươi chút xem anh muốn em làm cái gì, em nghe anh."
Qua Qua còn nhỏ tuổi đã biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, "Ba, đòi mẹ cho con kẹo, mỗi ngày 1 viên!"
Qua Qua sẽ oán giận mẹ với ông ngoại, ông ngoại đều phối hợp với bé nói là, tim mẹ là làm từ cục đá, tim ba là làm từ bông, đúng vậy!
Từ Hương Quyên: "Được thôi, chỉ cần ba nói, mẹ liền đồng ý cho Qua Qua ăn kẹo, mỗi ngày một viên."
Qua Qua: "Ba mau nói đi."
Chu Trình Ninh sao dám đáp ứng, "Qua Qua không được ăn kẹo, ăn kẹo hư mất răng, về sau phải rụng răng răng."
Cởi giày dẫm lên chăn đơn, không gian còn xem là lớn, anh liền ngồi phía sau Từ Hương Quyên, một cặp chân dài đặt hai bên Từ Hương Quyên, nửa vòng lấy cô.
Còn xem như thức thời, Từ Hương Quyên nói với Qua Qua, "Qua Qua, không được ăn kẹo, lại ăn thì răng liền rụng sạch, về sau mẹ nấu cơm con cũng ăn không vô."
Nói Qua Qua xong lại nói với ba Qua Qua, "Anh to con như vậy ngồi đằng sau em, vướng bận, mang theo Qua Qua vào sân đi, đừng thêm phiền cho em."
"Quyên, em nói nghe lời anh, vậy anh muốn ở đây, em phải nghe lời anh, anh bắt Qua Qua không được ăn kẹo rồi."
Nghe được lời này, nếu không phải Qua Qua ở đây, Từ Hương Quyên phải mắng anh to gan rồi, có điều vẫn là âm thầm nhéo một phát trên đùi anh.
Từ Hương Quyên: "Qua Qua con nghe thấy ba nói chưa, ba cũng không cho con ăn kẹo, nhân lúc còn sớm hết hi vọng đi."
"Ba hư!"
Từ Hương Quyên: "Đừng có ba hư, nhanh nhanh bò lên giường ngủ một giấc, hôm nay có buồn ngủ không?"
Qua Qua mỗi ngày đều phải ngủ một giấc trưa, hôm nay ở chỗ ông cố tám phần là không ngủ.
"Buồn ngủ, ngủ." Qua Qua rất phối hợp mà ngáp một cái, bò lên giường ngủ rồi.
"Đừng có đánh thức em trai, đánh thức em rồi, mẹ cho con chút sắc mặt mà xem đó." Thấy con gái bò lên giường, Từ Hương Quyên nói một tiếng.
Qua Qua chui vào ổ chăn ngủ, Từ Hương Quyên liền quay đầu nhìn ba nó, "Ngày nào cũng vậy, Qua Qua càng ngày càng kỳ cục, còn tốt là lớp dục hồng* chỗ chúng ta đã hủy đi sửa thành nhà trẻ, học kỳ sau liền đưa Qua Qua tới đó đi."
*: đây là lớp giáo dục trước cho trẻ em trước khi vào tiểu học, chỉ có một năm, nó là sản phẩm của vụ cách mạng văn hóa bên trung, sau này được sửa thành hệ thống nhà trẻ với các lớp kiểu mầm chồi lá như bên mình, nhưng đương nhiên, tên gọi khác nhau.
Vốn dĩ chỉ có lớp dục hồng, trấn bọn họ không thể cho đứa bé con 6 tháng vào nhà giữ trẻ như ở huyện thành được, cơ bản là giữ bên người mẹ mà chăm nom, lớp dục hồng chỉ có một năm, học một năm mới thi lên học tiểu học, thật chờ tới năm đó, phải chờ đến khi nào hả?
Trấn trên không có lớp dục hồng, nhà trẻ cũng mới thành lập, chế độ còn chưa hoàn thiện, quy định đối với trẻ đến học không phải rất rõ ràng, khi cô nói chuyện phiếm cũng có hỏi người ta rồi, trước mắt chính là phải học tròn 2 năm mới có thể học tiểu học, đa số cha mẹ cứ muốn tiết kiệm chút tiền, lúc này còn chưa cảm thấy học hành quan trọng cỡ nào, chỉ mong lăn lộn được cấp tiểu học, biết chữ là xong, Từ Hương Quyên lại không nghĩ thế, rốt cuộc chính cô có bằng cấp cao trung, hơn nữa ba nó còn là giáo viên nữa.
Từ Hương Quyên không muốn chờ con tới 4 tuổi đâu, tuổi này cũng có thể cho vào rồi, liền không cần đợi lâu thế, Qua Qua đặt ở bên người chính là chuyên môn tới chọc giận mình.
Về sau vào nhà trẻ rồi cũng có chuyện làm, mà không phải mỗi ngày bắt con sâu nhỏ cọng cỏ.
Chu Trình Ninh không nghe vào quá nhiều với vụ nhà trẻ, mà ghé vào bên tai Từ Hương Quyên nói nhỏ, "Ừ, Quyên, cái khác anh đều không yêu cầu, về sau em chăm sóc thân thể cho tốt chính là nghe lời anh nói, đừng quá mệt mỏi."