Cảm giác được ông cố vì lời mẹ nói mà dao động, Ngưu Ngưu dùng bàn tay béo nhỏ sờ tờ 10 tệ muốn trả cho ông cố bằng phẳng lại, đặt vào trong túi áo của ông cố.
Phần thuộc về nhóc và chị, nhóc liền đặt trong túi của mình trước, chờ chị đồng ý rồi lại đưa cho mẹ.
Thật ra thì tuy nói muốn giao cho mẹ, nhưng vẫn là đề phòng ba, rốt cuộc khi trước ông cố và ông bà ngoại cho lì xì mừng tuổi ấy, mẹ đều sẽ cho các bé, nhưng mẹ sẽ nói rõ năm mới ba mẹ sẽ không cho tiền tiêu vặt nữa, thu được tiền mừng tuổi các bé phải bảo quản cho kỹ, tiêu xài trên chỗ nào cho đáng giá trị mới được.
Quanh năm suốt tháng, các bé con không tiêu tiền là không có khả năng, trong cả một năm này của Ngưu Ngưu, tính cả ngày cuối cùng là hôm trừ tịch này, trừ bỏ được đến 2 tệ tiền mừng tuổi từ chỗ ba, chỉ còn thừa có 1 tệ.
Bé con luôn muốn mua kẹo ăn, luôn muốn mua nước uống, luôn muốn mua món đồ chơi nhỏ, với lúc nào cũng muốn tặng quà cho ba mẹ vào dịp sinh nhật, tiền dùng nhanh hết lắm, không thể không có đồng nào được.
Mẹ cho các bé tiền chính là cho các bé, nhưng ba thì không à, ba không chỉ không cho, còn sẽ đòi về một bộ phận từ số tiền mẹ đã cho các bé, vốn là muốn hốt hết luôn đó, nhưng nhóc và chị kiên trì mới không bị hốt trọn ổ.
Tống Vệ Lực đã lấy băng ghế và ghế dựa ra, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh giúp Bình An xách đồ đạc vào trong phòng.
Từ Hương Quyên: "Bình An, em đi ra ngoài bồi ba mẹ với ông ngoại đi, thuận tiện trông Ngưu Ngưu giúp chị, chỗ này không cần em hỗ trợ, có chị với anh họ em là đủ rồi."
Tống Bình An, "Dạ, vậy anh họ, chị dâu, em đi ra ngoài trước."
Từ Hương Quyên: "Đi ra đi, không có gì hết, chị với anh họ em cũng muốn đi ra ngoài, còn phải rửa rau nữa."
Từ Hương Quyên nhìn sơ nguyên liệu nấu ăn trong bếp, xác định hết là có những gì rồi thì chỉ huy Chu Trình Ninh ra ngoài hỏi chút xem có phải là đều có thể ăn hết không, hay là có muốn lấy gì đi tặng biếu ai không, còn nhắc anh lúc về nhớ xách theo xô nước.
Bên ngoài nhà ông nội có đào một miệng giếng, không cần chạy tới khe suối rửa rau nữa.
Ba mẹ đi vào rồi, Ngưu Ngưu lẩm nhẩm lầm nhầm với chị gái, không có để người lớn nghe thấy, bé kéo chị sang một bên nói chuyện.
Chuyện được bàn đến là 10 tệ kia chị có đồng ý giao cho mẹ không.
Qua Qua: "Giao cho mẹ, phải chờ lúc có ba ở đó, để ba nhìn thấy được là mẹ cho chúng ta."
Qua Qua đương nhiên đồng ý, ở chỗ mẹ không thể giả ngu được.
Chị nói rất có đạo lý, Ngưu Ngưu gật đầu, vừa muốn chạy vào nhà thì ba đã xách theo thùng nước đi ra, bèn dứt khoát chờ ba cùng nhau vào nhà, phải để ba thấy được nhóc đã đưa tiền cho mẹ mới được.
Chu Trình Ninh vừa xách nước vừa hỏi ông nội có phải mì phở với mấy nguyên liệu nấu ăn trong bếp đều nấu được hay không, có cái gì muốn đem đi tặng không.
Nội nói tất cả đều là chuẩn bị cho nhà mình, đều có thể nấu hết.
Chu Trình Ninh xách một xô nước lên, xoay người lại thì phát hiện phía sau có một cái đuôi nhỏ: "Ngưu Ngưu, đừng đi theo sau lưng ba, coi chừng thùng nước đụng phải người của con đó."
Ngưu Ngưu không có đáp lời ba, cứ muốn đi theo sau ba thôi.
Muốn nấu một bữa cơm phiền toái lắm, đặc biệt là nấu cho mấy người ăn, phải chuẩn bị sớm. Này không, ông chồng nhà mình vừa đi, cô liền làm mề gà, chuẩn bị làm món mề gà trộn. Trước hết phải bóc màng gân ngoài mề đi, cho vào nước muối chà xoa, lại cho vào nồi với mấy gia vị như gừng này nọ mà luộc một lát, mề gà không dễ chín, cần luộc lâu, mà bệ bếp ông nội chỉ có một mắt bếp, còn bếp lò khác thì giữ đó nấu cơm.
Trừ bỏ mề gà trộn, Từ Hương Quyên còn tính nấu thịt kho tàu, miến hầm, lạp xưởng xào nấm hương và rau cần.
Còn cải trắng với vài loại rau khác thì bỏ vô hầm chung với miến.
"Mẹ ơi."
"Ngưu Ngưu có việc sao?" Từ Hương Quyên còn đang xư lý mề gà, liếc nhìn Ngưu Ngưu một cái rồi lại tiếp tục làm mề gà.
"Mẹ, đây này." Bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu cầm tờ 10 tệ, đưa cho mẹ.
Chu Trình Ninh thấy thế, muốn đi lấy tờ 10 tệ kia: "Ba thu giúp mẹ cho, giờ tay mẹ đang bận."
Ngưu Ngưu vội vàng né tránh, trốn đến bên người mẹ, không cho ba.
Nếu cho ba rồi, tiền này liền không phải của nhóc với chị nữa.
Từ Hương Quyên: "A Ninh, tiền mừng tuổi này cho mấy đứa nhỏ đi, ngày thường chúng ta cũng không cho tụi nó tiền, mấy đứa nó chỉ chờ ăn tết đó, anh đừng có thu."
Ngưu Ngưu có lời chắc chắn của mẹ rồi mới cất tiền vào túi, nghênh ngang đi ra ngoài.
Vì nếu không ra nữa, tiền phải bị ba đoạt đi mất.
Giành trước lúc ông chồng nhà mình mở miệng, Từ Hương Quyên đánh đòn phủ đầu: "A Ninh, đã nói với bao nhiêu lần rồi, trẻ con xài chút tiền mừng tuổi không sao cả, quanh năm suốt tháng chỉ mấy đồng tiền này thôi, cũng không đòi tiền tiêu vặt với chúng ta, lì xì là tiền của tụi nó, anh đừng có mong bảo quản... Mau mau làm việc, anh đi coi lửa, em còn vội làm mề gà này."
Chu Trình Ninh đành phải đi làm việc.
Mề gà luộc chín rồi thì vớt ra, Từ Hương Quyên trước hết không vội trộn mà là đi xử lý thịt ba chỉ.
Miếng ba chỉ ông nội mua này là miếng thịt ngon, mùi nghe tươi không có hư.
Ngoài nhà.
Ngưu Ngưu mở miệng nói chuyện khi đám người lớn nói chuyện, "Ông cố, mẹ con nấu cơm ngon lắm, không cần sợ mẹ con nấu dở lãng phí đồ ăn."
Vừa vặn mùi hương thịt kho tàu bay tới, mùi thịt kho tàu càng ngày càng nồng càng bá đạo, Qua Qua đứng lên trước tiên, "Ông cố, bà cô, ông dượng, chú họ, Ngưu Ngưu, con đi vào trong rửa rau giúp mẹ."
Sau khi đánh tiếng với từng người rồi, Qua Qua đi vào trong nhà.
Từ Hương Quyên mới vừa cho thịt kho tàu vào cái chậu nhỏ, thổi nguội một miếng đút cho Chu Trình Ninh ăn, Qua Qua đã đi vào.
Còn may mà A Ninh đã ngồi về lại vị trí nhóm lửa, sắc mặt Từ Hương Quyên vẫn bất biến, vụ mở bếp nhỏ cho A Ninh không có bị Qua Qua nhìn thấy, vậy coi như không có việc gì xảy ra đi.
Còn Chu Trình Ninh thì sợ nhai thịt bị Qua Qua phát hiện, bèn cố ý kề sát mặt vào vách tường, không để Qua Qua phát hiện ba đang ăn vụng.
Qua Qua không phát hiện mẹ mở bếp riêng cho ba, bé trực tiếp cho mẹ thấy ý đồ đến của mình: "Mẹ, con muốn ăn thịt."
"Chờ lát nữa lại ăn, giờ còn nóng." Từ Hương Quyên gắp một miếng thịt kho tàu cho vào chén nhỏ đưa cho Qua Qua.
Qua Qua bưng chén lên không được bao lâu, Ngưu Ngưu cũng chạy vào, Ngưu Ngưu nói với người lớn là muốn đi giúp chị.
Hai đứa bé là thèm, trong lòng các người lớn đều rõ ràng, vì mùi hương của thịt kho tàu này này nồng quá, bọn họ cũng thèm đây, càng khỏi nói hai bạn nhỏ.
Từ Hương Quyên cũng gắp một miếng cho Ngưu Ngưu: "Mấy đứa con nhớ rõ chén của mình, ăn cơm chính là chén này đó, nói muốn giúp mẹ làm việc, vậy chờ tí nữa dọn chậu rau dưa kia ra rửa sạch đi."
Qua Qua với Ngưu Ngưu vâng dạ, dạ xong liền bắt đầu ăn thịt.
Thịt kho tàu dùng cái đĩa đậy lại, đặt trên lu nước ấm trên bệ bếp giữ ấm, Từ Hương Quyên chà nồi, bảo Chu Trình Ninh đang nhóm lửa trước đừng có nhóm.
Món tiếp theo đây là miến hầm rau củ, nguyên liệu nấu ăn cần xử lý rất nhiều, thịt heo, cải trắng, khoai tây, củ cải, đậu hủ, đều phải rửa phải cắt, thời gian chuẩn bị rất lâu, bệ bếp không thể châm lửa nữa.
Hai người bạn nhỏ Qua Qua với Ngưu Ngưu ăn thịt xong thì đặt chén ở một chỗ, đều nhớ rõ cái nào là của mình.
Miệng đỡ ghiền rồi, hai người bạn nhỏ đồng loạt dọn chậu rau dưa ra ngoài.
Trong chậu là 2 búp cải trắng, 7 củ khoai tây không lớn không nhỏ, hai củ cải trắng.
"A Ninh, anh đổ nước này đi, em cắt đậu hủ, anh ra ngoài xách nước rửa rau giúp mấy đứa nhỏ đi."
Súc rửa đậu hủ xong, Từ Hương Quyên liền bắt đầu cắt đậu hủ thành khối, cắt xong rồi bày vào đĩa trước, sau đó mới lấy phần thịt ba chỉ đã xử lý nhưng không làm thịt kho tàu kia đi cắt miếng bày vào đĩa.
Thịt cắt không dày không mỏng, rốt cuộc không cần phải xắt lát mỏng như phải nhúng lẩu để dễ chín, cô là muốn xào trước sau đó hầm miến, không cần mỏng đến thế.
Trong nhà tạm không có việc, Từ Hương Quyên đi ra ngoài xem tình hình rửa rau, rốt cuộc chậu rửa rau nhà ông nội chỉ có một cái, thùng nước cũng chỉ một cái, mang ra ngoài hết rồi trong nhà không còn gì, gì cũng không làm được.
A Ninh đi theo hai đứa nhỏ, còn dẫn theo Bình An cùng nhau rửa rau.
Thêm nhiều người rửa rau cùng như vậy, hiệu suất được nâng cao không ít, Từ Hương Quyên liền không tham dự vào, quay đầu lại nói với ông nội: "Nội, có cần gọi ông Quý tới đây ăn trưa không ạ?"
Ông Quý chính là bạn của ông nội, là cái vị mà 10 năm gì kia đi qua rồi cũng không về kia, giờ đã an gia ở chỗ này, Từ Hương Quyên nghe nói người nhà của ông ấy đều không còn, là một ông cụ góa bụa, có điều còn hên là hai ông cụ quen nhau.
"Ông ấy ăn tết một mình, đúng là nên gọi, cơm có đủ hay không con?" Hôm nay cũng không ít người đâu.
Chu Thốn Tâm trả lời thay cháu dâu: "Ba, cơm có gì mà không đủ, ba nhìn xem mấy đứa nhỏ rửa bao nhiêu rau củ kìa, trưa nay cũng không nhất định có thể ăn hết đâu."
Từ Hương Quyên: "Ông nội, chắc chắn đủ ăn."
"Vậy ông đi gọi ông ấy qua đây.". Đam Mỹ Sắc
Chu Thốn Tâm: "Vệ Lực, anh đi qua đó với ba đi."
Dù sao cũng là bữa cơm đoàn viên nhà người khác, Chu Thốn Tâm sợ ba mình không thuyết phục được người ta, bèn bảo Tống Vệ Lực đi theo.
Ông nội Chu: "Không cần không cần, tự ba đi qua là được, không xa."
Tống Vệ Lực: "Ba, để con đi với ba đi, có thêm người nói chuyện thì hay hơn, đỡ cho chú ấy tới đây không được tự nhiên."
Ngưu Ngưu đang chà rửa khoai tây đã gọt vỏ: "Ông cố, ông dượng, về sớm một chút, về là có thể ăn cơm."
Chu Trình Ninh: "Nào có ăn nhanh đến vậy."
Bị hai cha con họ đánh gãy một phen như vậy, ông nội vẫn là đi với dượng rồi, đi sớm về sớm.
Rau củ rửa xong rồi, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh đi vo gạo, phải nấu cơm mới được, cô trước hết là chiên phần thịt heo cắt miếng cho xốp vàng.
Cơm nấu trong nồi nhỏ, chờ nát nữa bên nồi to nấu xong hết các món rồi lại nấu thêm chút cơm trong nồi, đỡ cho không đủ ăn.
Tuy ở đây cái này cũng thiếu, cái kia cũng không đủ, nhưng còn may là đĩa, chậu nhỏ và chén đũa không thiếu.
Nấm hương khô đã ngâm nở, lúc hầm miến có thể cho mấy cái vào, dư lại thì dùng để xào với lạp xưởng.
Chờ lúc ông Quý tới, trong nồi đang hầm miến.
Nhanh hơn là không có khả năng. Chờ miến xong rồi, Từ Hương Quyên cho vào 3 chậu đựng, bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Ba chậu miến được Chu Trình Ninh cho lên bàn ngoài trước, sau đó lại bày chén cho mọi người.
Từ Hương Quyên thì đang cho thêm chút nước vào cái nồi vừa hầm miến xong kia, chờ nước sôi nhẹ thì múc đi chà nồi một chút, nấu món cuối cùng.
Đang lúc chờ nước sôi ấy, Từ Hương Quyên bắt đầu trộn mề gà, mề gà chia làm 2 lần trộn, trộn hai đĩa, một đĩa cay, một đĩa không cay.
"A Ninh, bưng hai đĩa thịt kho tàu này ra đi." Một chậu thịt kho tàu đã bị Từ Hương Quyên chia làm 2 đĩa đựng, bởi vì cái chậu kia phải lấy để đựng miến.
Mà chia làm 2 đĩa cũng hay, đỡ cho nhiều người ngồi có người ăn không được.
Chu Trình Ninh thấy vợ đang trộn mề gà thì cũng không lắm lời vô nghĩa, trực tiếp bưng thịt kho tàu ra ngoài.
Mề gà và thịt kho tàu đều chia làm 2 đĩa, Từ Hương Quyên dứt khoát cũng chia món lạp xưởng xào này làm 2 đĩa luôn, tuy các món không phong phú cho lắm, nhưng nhìn vào chính là một đĩa tràn đầy.
Cơm cũng chín rồi, anh một chén tôi một chén, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh không có cơm, Qua Qua thấy ba mẹ không có, bèn muốn chia cơm của mình cho mẹ, Ngưu Ngưu thì chia cho ba.
"Qua Qua không cần chia cho mẹ, tự con ăn đi, trong nồi to còn nấu cơm này, đợi chút nữa cơm bao no." Từ Hương Quyên dùng muỗng múc chút đậu hủ cải trắng cho A Ninh, múc cho chính cô thì là khoai tây với đậu hủ.
Súp trong miến tươi ngon, mặn nhạt vừa phải, đậu hủ với khoai tây đều đã hút no nước súp rồi, ăn rất ngon.
Bữa cơm trưa nay, miến đã đủ phong phú rồi, lại còn cho vào không ít nguyên liệu nấu ăn, nhiêu đó đã đủ cân hai ba món ăn rồi.
Lần này Ngưu Ngưu không gắp đồ ăn cho chú họ, mà gắp cho mẹ một miếng thịt kho tàu.
Nhóc thấy trong chén mẹ không có thịt, bèn gắp thịt cho mẹ, về phần ba à, ba không ngồi cạnh nhóc, quá xa, tay nhóc ngắn ngủn, gắp không qua đó được.
Trưa nay xem như bữa cơm đoàn viên, Từ Hương Quyên đương nhiên sẽ không nói Ngưu Ngưu câu nào, ăn được một chốc rồi thì liền vào bếp nghe tiếng cơm.