Qua Qua: "Ngưu Ngưu, em có mở ra chưa?"
Ngưu Ngưu đưa cho chị một cái, "Chưa, chị ơi, chú họ nói hai cái giống như nhau."
Nhóc sợ chị cho rằng nhóc nuốt riêng tiền mừng tuổi, cố ý nói rõ là giống nhau, nhóc cũng không dám mở bao lì xì nè.
Mở ra rồi bị ba mẹ phát hiện, dù có một trăm Ngưu Ngưu cũng không giải thích rõ được.
Nhưng nếu là chị, chắc chắn có thể giải thích rõ ràng ngay, chị rất thông minh, mỗi học kỳ đều là học sinh ba tốt.
Học sinh ba tốt Qua Qua có chủ ý, "Chúng ta đi tìm mẹ, cho mẹ xem."
Chị đi tìm ba mẹ, Ngưu Ngưu đi theo sau chị cũng đi tìm ba mẹ.
Từ Hương Quyên đang trải chăn ở trong phòng với Chu Trình Ninh, "Anh đóng cửa lại làm gì? Chờ lát nữa Bình An tìm chúng ta thì sao đây?"
Chu Trình Ninh ôm lấy eo vợ từ phía sau, cúi đầu hôn lên má vợ một cái, lại mặt dán mặt, tư thái thân mật, "Bình An sẽ không tới, nhiều lắm là hai đứa nhỏ tới đây thôi."
Anh vừa nói xong, hai đứa nhỏ đúng là tới thật, ở bên ngoài gọi ba mẹ mở cửa.
Từ Hương Quyên nhìn biểu cảm nghẹn khuất của Chu Trình Ninh, cảm thấy buồn cười, duỗi tay nhéo mặt anh một phen rồi đi mở cửa.
Từ Hương Quyên, "Qua Qua Ngưu Ngưu làm sao vậy?...... Đây là lì xì chú họ cho tụi con?"
Qua Qua chủ động đưa bao lì xì của mình cho mẹ, "Mẹ, là Ngưu Ngưu đưa cho con, mẹ hỏi Ngưu Ngưu đi."
Ngưu Ngưu theo sát sau chị đưa lì xì của mình cho mẹ, mở miệng: "Chú họ cho con, nói là bà cô với ông dượng cho con với chị."
Từ Hương Quyên mở ra hết 2 bao lì xì, rất mau đã nhìn thoáng qua, "Bao lì xì này mẹ giữ cho hai đứa, A Ninh, anh đi lấy cho Qua Qua với Ngưu Ngưu mỗi đứa 2 tệ, xem như tiền mừng tuổi ba mẹ cho mấy đứa đó."
Qua Qua với Ngưu Ngưu vừa nghe có 2 tệ, đều ngoảnh sang nhìn ba.
Hai đứa nhỏ có ăn có uống, tiền chả dùng đến là bao, ba mẹ cơ hồ chưa từng cho tiền tiêu vặt, nhưng không trở ngại các bé có lòng tồn tiền.
Chu Trình Ninh cứ vậy mà đành không tình nguyện lấy ra 4 tệ từ túi ngầm áo khoác dưới ánh mắt của hai đứa con.
Anh không có lấy tiền ra trực tiếp đếm, mà là để cho túi ngầm hơi căng lớn, sau mới đếm ra 4 tệ.
Hai bé con mỗi bé lấy được 2 tệ, thỏa mãn rồi, Qua Qua nói với mẹ một tiếng, bé muốn đi trước, phải sửa sang lại đồ đạc bé mang về.
Từ Hương Quyên: "Ngưu Ngưu còn có việc gì sao?"
"Mẹ ơi, có thể cho con cái bao màu đỏ đó không?" Ngưu Ngưu xin cái bao lì xì.
Từ Hương Quyên hiểu ý Ngưu Ngưu, "Ngưu Ngưu chờ chút, để mẹ lấy ra cho con."
Vợ đi đến bên ngăn tủ, Chu Trình Ninh hiểu ý vợ, vóc dáng anh cao, đứng lên là cũng có thể nhìn thấy tiền trong bao lì xì, số lượng không nhỏ à. Vợ lấy tiền ra thì anh liền nói chuyện với Ngưu Ngưu để phân tán lực chú ý của con, "Ngưu Ngưu, chú họ đối xử tốt với con như vậy, con muốn tặng gì cho chú nào? Rốt cuộc ba mẹ của chú họ lì xì cho con, vậy là tương đương với chú họ cho con rồi."
Ngưu Ngưu, "Ba cho con 1 tệ nữa đi, con đưa cho chú họ, sẽ nói với chú họ là ba mẹ đưa."
Nghe được lời Ngưu Ngưu nói, Chu Trình Ninh thay đổi sắc mặt, "Ngưu Ngưu hư, còn muốn đòi tiền ba, ba đã cho con 2 tệ rồi, không thể chia 1 tệ trong 2 tệ của con cho chú họ à?"
Ngưu Ngưu, "Không thể, con là con nít, con nít không có tiền."
"Ba cho con tiền rồi, con có tiền, con có 2 tệ kìa."
Từ Hương Quyên đã chuẩn bị bao lì xì xong, "Rồi, A Ninh, đừng có đấu võ mồm với Ngưu Ngưu. Ngưu Ngưu, cái bao lì xì này là của con, còn có một cái bao lì xì khác nữa, con đưa cho chú họ, nói là tiền mừng tuổi ba mẹ cho chú."
Trước tết cô có làm bao lì xì, để cho mấu đứa cháu là bao lì xì nhỏ, còn có bao lì xì lớn, vẫn luôn chưa dùng tới, cất trong ngăn tủ đấy, giờ vẫn có thể sử dụng, trên đó có chữ phúc A Ninh viết, có độ công nhận.
Cho Bình An 66 tệ, vì nghĩ tới nghĩ lui thấy vẫn là không cần thiết cho nhiều quá, nhân tình lui tới mà so có tiền thì không thú vị, vì có so có tiền cũng so không lại dượng, vẫn là đừng so.
Ngưu Ngưu nhận lấy 2 cái bao lì xì, một cái là trống không, một cái khác là có tiền, sờ vào là thấy không giống liền.
Cũng không đợi ba nói câu nào đâu, Ngưu Ngưu đã cầm 2 cái bao lì xì chạy đi rồi.
"Ngưu Ngưu chạy chậm chút, đừng để té." Từ Hương Quyên nhìn Ngưu Ngưu sải hai cái chân ngắn nhỏ chạy đi, thiệt là lo lắng ghê gớm.
"Con biết rồi mẹ." Ngưu Ngưu trả lời mẹ một câu rồi tiếp tục chạy.
Ngưu Ngưu chạy đến phòng nhỏ của mình cũng không té ngã, Từ Hương Quyên liền không quản nữa, mà tiếp tục trải chăn.
Chu Trình Ninh đóng cửa lại, "Quyên, tổng cộng bao nhiêu tiền mừng tuổi?"
Hai đứa nó không ở đây nên không cần tránh nữa, "Mỗi đứa 100."
Chu Trình Ninh khiếp sợ, "Nhiều như vậy?"
Từ Hương Quyên, "Dượng vốn dĩ đã hào phóng, có điều cho hai đứa nhỏ mỗi đứa 100 em còn thấy rất ngoài ý muốn, em bèn bảo Ngưu Ngưu đưa bao lì xì 66 tệ cho Bình An, lấy điềm cát lợi."
Chu Trình Ninh, "Quyên, em đưa lì xì cho Bình An, Bình An mở ra bị Ngưu Ngưu nhìn thấy, rồi Ngưu Ngưu đòi tiền với Bình An thì sao đây?"
Không phải anh nói Bình An, tính Bình An thật sự quá mềm, chờ trưởng thành cưới vợ sinh con rồi, chắc chắn là loại hình từ phụ, con nó muốn gì cho cái đó, nuôi con như vậy sẽ nuôi hư đứa nhỏ mất.
Từ Hương Quyên, "Bình An nguyện ý cho thì cho."
"Bình An nào có không nguyện ý."
Từ Hương Quyên, "Anh không cần xen vào, dù sao lì xì lớn của Qua Qua với Ngưu Ngưu ở chỗ chúng ta."
Chu Trình Ninh quyết định về sau vẫn là đi chỗ Ngưu Ngưu bẫy lời khách sáo đi.
Anh biết chỗ Ngưu Ngưu giấu tiền, nhưng mà anh cảm thấy lục tiền của bé con là cách làm không đúng, hơn nữa lục rồi, nhìn thấy rất nhiều tiền thì thế nào, còn có thể lấy đi sao?
Nếu lấy đi mà không nói với con, bị con nó phát hiện lại là một chuyện lớn, rồi đến lúc đó nó khóc lóc nói với mẹ tiền mình bị trộm.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đi nói lời khách sáo bẫy nó đi, khi bẫy được số tiền kếch xù rồi thì nói với con để anh bảo quản tiền thay nó.
Ngưu Ngưu hiện tại cũng khôn khéo rồi, không còn cậu bé con không phân biệt được phân, giác và tệ nữa.
Bị ba nhớ thương tiền tiền, Ngưu Ngưu cầm lì xì trở lại phòng nhỏ của mình, "Chú họ, đây là tiền mừng tuổi ba mẹ con đưa, trên này là chữ ba con viết."
"Ngưu Ngưu biết đây là chữ gì không?"
"Phúc! Con biết!"
"Ngưu Ngưu thật lợi hại." Bình An cất đi bao lì xì.
Ngưu Ngưu cũng không có nói muốn xem lì xì của chú có bao nhiêu tiền, mà là lấy 2 tệ mới lấy được từ chỗ ba cất vào bao lì xì, sau đó lại lấy ví tiền màu hoa hồng trong cặp sách ra, lấy tiền mặt 1 tệ trong ví ra bỏ vào trong bao lì xì luôn.
Tống Bình An, "Ngưu Ngưu cũng có tiền mừng tuổi ba mẹ cho?"
Cái bao lì xì này cậu đã nhìn ra, là Ngưu Ngưu vừa mới lấy ra, hẳn là anh họ với chị dâu đã lấy tiền trong đó ra rồi lưu lại cái vỏ cho Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu, "Dạ! Mẹ bảo ba cho con với chị, ba cũng không nỡ đó, nhưng ba phải nghe lời mẹ nói."
2 tệ đã rất nhiều rồi, 2 cái 1 tệ, nhóc kiếm lời rồi, trừ bỏ tiền ba cho, ông bà ngoại chắc chắn cũng sẽ cho nhóc với chị tiền mừng tuổi.
Qua cái tết, Ngưu Ngưu sắp biến thành Ngưu Ngưu có tiền rồi.
Tống Bình An, "Vậy vì sao Ngưu Ngưu lại muốn bỏ hết tiền vào bao lì xì? Để trong ví tiền không phải càng tốt hơn sao?"
"Ăn tết, màu đỏ đẹp, chờ ông bà cũng cho tiền mừng tuổi rồi cũng bỏ vào, các anh chị đều có bao lì xì, con không có, chị của con cũng không có, đây là cái đầu tiên. Qua tết xong đi nhà trẻ liền cất lại hết tất cả tiền vào ví tiền." Ngưu Ngưu thật đúng là chưa từng nhận được bao lì xì.
Ba mẹ, còn có ông bà ngoại có cho nhóc và chị tiền, nhưng đều không bỏ vào trong bao lì xì.
Các cậu và dì cho bao lì xì Ngưu Ngưu cũng không biết, họ đúng là có bỏ tiền vào bao lì xì, nhưng đều cảm thấy cháu nó nhỏ quá, nên không có cho cháu bao lì xì mà trực tiếp đưa cho mẹ các bé.
Ngưu Ngưu yêu nhất vẫn là ví tiền nhỏ màu hoa hồng của mình, chờ cảm giác mới mẻ với bao lì xì qua đi liền cất về lại ví tiền nhỏ màu hoa hồng.