Sau khi đi lướt qua hẳn cả nhà tiểu bá vương rồi, người một nhà được nhân viên phục vụ dẫn tới phòng họ đặt.
"Làm sao vậy?" Thấy hai đứa nhỏ đột nhiên héo đi, Chu Trình Ninh hỏi.
Từ Hương Quyên: "Vừa nãy thấy tiểu bá vương khu chúng ta trọ, mấy đứa nhỏ đều sợ thằng nhóc đó. Qua Qua, Ngưu Ngưu đừng sợ, chờ lên món rồi phải vui vẻ lên, bằng không thì cơm hôm nay đều không ngon."
Người một nhà ngẫu nhiên ở nhà nấu cơm chiều, càng nhiều lúc là ăn luôn ở tiệm nhà mình.
Mặc kệ ở chỗ nào, đều không có ăn quá phong phú, tuy là hơi phong phú chút so với nhà bình thường, còn có thịt, nhưng vẫn cứ là mấy món thường như cũ.
Ở tiệm cơm thì cứ theo thực đơn tiệm cơm, ở nhà thì xem xem cô đột nhiên muốn ăn cái gì, nếu không muốn ăn gì hết, thế thì vẫn là món ăn gia đình thường thấy.
Chu Trình Ninh: "Cái kiểu nhóc con đó về sau trốn đi là được rồi, dù cho cố ý tới bắt nạt con, chúng ta có thể đi tìm người lớn nhà đó lý luận."
Từ Hương Quyên: "Ba nói rất đúng, Qua Qua Ngưu Ngưu đừng sợ, còn có ba mẹ chống lưng cho tụi con, thẳng eo lên, không phải sợ đứa nhỏ hư."
Thật ra thì Ngưu Ngưu vẫn là sợ, nhưng đối mặt với mẹ lợi hại: "Mẹ, con với chị đều không sợ."
Qua Qua thì không sợ tiểu bá vương đâu, nhưng ba mẹ tiểu bá vương ở đó kìa, bé liền có hơi sợ: "Thằng đó cùng một trường tiểu học với con, giờ đang học lớp 5, trong tiểu học bọn con có rất nhiều người đều biết nó."
Từ Hương Quyên: "Lớp 5 rồi, sắp học sơ trung đi, có lên sơ trung cũng là đồ tai họa, ngày nào đó cũng sẽ bị giáo dục thôi."
Giờ tiểu học ở Hoa Đô đều chỉ có 5 khối, tuy nói ra thì thấy ích kỷ, nhưng Từ Hương Quyên vẫn là cảm thấy thằng nhóc hư hỏng tốt nghiệp tiểu học đi, tai họa không đến con nhà cô rất là tốt.
Chu Trình Ninh nói với hai đứa nhỏ khi gặp nguy hiểm nên ứng đối như thế nào.
Hai đứa nhỏ bị ba nhắc hoài đến nỗi càng héo hơn.
Còn hên là đồ ăn lên kịp thời, Ngưu Ngưu với Qua Qua vì đồ ăn mà không héo quá lâu.
Đồ ăn của nhà hàng này hoàn toàn không cần lo ăn no căng, chính là kiểu nhỏ ít mà tinh xảo, một món ăn mà 4 người cùng chia, mỗi người một miếng là hết veo.
Hương vị cũng không tệ lắm, Qua Qua với Ngưu Ngưu đều rất có hứng thú với các món ăn, đều phải hỏi mẹ nó tên là gì.
Đồ ăn là Từ Hương Quyên đặt trước hết rồi, mơ hồ nhớ rõ đều là tên gì gì đó, có vài món thật sự là không nhớ được, bèn dứt khoát bịa cái tên, nói cho hai đứa nhỏ món đó nấu từ những gì.
Tuy phân lượng đồ ăn không đủ, nhưng một bữa đi qua, người một nhà vẫn là ăn tròn bụng, cảm thấy mỹ mãn mà về nhà.
...
Từ Hương Quyên như thường lui tới vậy, đón Ngưu Ngưu xong thì về lại tiệm cơm, cùng nhau bận việc với dì Triệu.
Hiện tại gian phòng nhỏ trong tiệm cơm ba nó cơ bản là không xài đến, khách quá nhiều, không có biện pháp chăm cho con, nên để cho tụi nó ở trong gian phòng nhỏ.
Lúc này Ngưu Ngưu đang ở trong phòng xoay rubik, Từ Hương Quyên có rảnh xuống mới có thể đi xem tình huống của Ngưu Ngưu, thấy Ngưu Ngưu an an ổn ổn đang xoay rubik thì mới yên tâm mà tiếp tục đi làm.
Lúc Chu Trình Ninh đón Qua Qua về thì Từ Hương Quyên còn đang ở trong bếp gắp món kho, món kho của tiệm bọn họ được hoan nghênh mười phần mười, khách nào bỏ được ăn mặn thì chỉ cần lại đây là tất phải gọi.
Hiện tại đang làm cơm đầu vịt, gắp đầu vịt kho cho lên cơm, lại cho thêm mấy cây cải thìa đã luộc sẵn và một muỗng khoai tây bào sợi trộn dấm.
Một phần cơm như này giá 1 tệ 5 mao tiền, món chay đi kèm cũng là khách tự mình chỉ định, độ tiếp thu với giá cả còn khá cao.
Chu Trình Ninh vào trong bếp: "Quyên, chờ lát nữa em ra đây với anh chút."
"Hửm? À, được, để em bưng cơm qua rồi tới liền." Thấy ông chồng nhà mình đi ra ngoài từ cửa sau bếp, Từ Hương Quyên trước hết là đi đưa cơm cho khách đã.
Cũng không biết là có chuyện gì, còn phải chuyên môn ra ngoài nói.
"Có chuyện gì à?"
Chu Trình Ninh: "Quyên, Qua Qua ở trong trường gặp rắc rối, ngày mai giáo viên muốn gặp phụ huynh."
Từ Hương Quyên không thể tin được lỗ tai mình: "Hả? Là Qua Qua của chúng ta, không có lộn chứ?"
Cô bé con Qua Qua từ sau khi hơi lớn chút rồi liền càng thêm trầm ổn, khi còn nhỏ chút là nói chuyện hơi bị "không lựa lời" chút, nhưng mà tuổi lên rồi thì cực hiểu chuyện, ở trong trường cũng vẫn luôn biểu hiện tốt đẹp, học kỳ trước họp phụ huynh đều được khen.
Chu Trình Ninh: "Là thế này, lúc Qua Qua với bạn học con bé ăn trưa xong kết bạn về phòng học ấy, nhìn thấy Ngũ Trạch Hạo đang bắt nạt một đứa nhỏ, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, mấy đứa nhỏ cùng nhau hội đồng Ngũ Trạch Hạo một trận."
Từ Hương Quyên: "Mấy đứa nhỏ là làm sao mà liên hợp đánh hội đồng? Ngũ Trạch Hạo lại là ai?"
Cô thật sự không thể tưởng tượng ra cái cảnh đám củ cải nhỏ lớp 1 đánh người.
Tuy vóc dáng của các bạn nhỏ lớp 1 thời hiện đại còn cao hơn cô, nhưng đa số vẫn là kiểu vóc dáng như Qua Qua, lúc cô đi họp phụ huynh cũng không thấy Qua Qua có bạn học nào đặc biệt cao nha.
Một đám củ cải nhỏ đánh người, nghe thế nào cũng thấy không nghiêm trọng đến nỗi nào đi.
Chu Trình Ninh: "Ngũ Trạch Hạo chính là tiểu bá vương mà Qua Qua với Ngưu Ngưu nói lúc trước, Quyên em hẳn là từng gặp, về phần là đánh thế nào, ấn theo cách nói của Qua Qua là đám con bé đẩy thằng nhóc đó một phen, vừa khéo trên đất có đá vụn, tay đè lên đá vụn bị chảy máu.
Nhìn thấy chảy máu, đám nhỏ liền ngốc rồi, sau đó chuyện liền truyền tới chỗ giáo viên, nói trách nhiệm chủ yếu là ở Qua Qua, bảo Qua Qua ngày mai gọi cha mẹ tới trường.
Quyên, anh bảo Qua Qua bình tĩnh trước, việc này chắc chắn không trách Qua Qua, ngày mai anh sẽ đi nói rõ với giáo viên con."
Từ Hương Quyên: "Lại là đồ gây họa tinh kia, anh không cần xen vào, ngày mai em đưa Qua Qua anh đưa Ngưu Ngưu đi học, giờ em đi tìm Qua Qua tìm hiểu cụ thể sự việc đã."
Buổi sáng nhà bọn họ là A Ninh ra cửa trước để đưa Qua Qua đi tiểu học, cô thì muộn chút mới đưa Ngưu Ngưu đi nhà trẻ.
Hoặc là để Ngưu Ngưu trong tiệm cơm trước, hoặc là thu dọn sạch sẽ trong nhà một lần lại đưa Ngưu Ngưu đi nhà trẻ, rốt cuộc thời gian Ngưu Ngưu tới nhà trẻ muộn.
Sau đó lại là cả nhà cùng nhau ra cửa, Ngưu Ngưu được đưa tới nhà trẻ sớm chút cũng không có gì, cho nên đổi con đi đón đưa, thời gian cũng sẽ không xung đột.
Cá nhân cô cảm thấy phương pháp ông chồng nhà mình giải quyết sự việc quá mức "hào hoa phong nhã", nếu người ta cố chết cắn, cô cũng có thể cắn chết.
Đồ gấu con không nhất định có ba mẹ gấu, nhưng mà bà nội của Ngũ Trạch Hạo kia đích xác gấu.
Mặc kệ là gấu kiểu gì, cô cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, giờ đây mấu chốt chính là hỏi rõ ràng.
Mặc kệ sự thật thế nào, cô đều phải vặn đến cái thực tế mà cô muốn kia.
Chu Trình Ninh: "Quyên, em sẽ không xúc động chứ? Việc này không liên quan đến Qua Qua, là thằng nhóc kia quá hư rồi."
Từ Hương Quyên: "Em lại không mắng Qua Qua, anh không cần nhọc lòng."
Cô có hung tàn thế à? Còn phải chuyên môn nhắc chữ xúc động, xem ra ông chồng nhà cô kêu cô ra nói chuyện này là muốn cho cô một mũi dự phòng trước đây.
Chu Trình Ninh: "Quyên, để anh đi với em đi, có ba mẹ ở cùng, Qua Qua liền không sợ đến vậy."
Từ Hương Quyên: "Anh phải đưa Ngưu Ngưu đi nhà trẻ, còn phải đi làm, chuyện của Qua Qua một mình em giải quyết đủ rồi, thật sự giải quyết không được, em lại tìm anh."
Chu Trình Ninh: "Ừ, Quyên, giải quyết không được thì tìm anh, em không cần cố gánh."
Từ Hương Quyên: "Được, giờ em đi tìm Qua Qua."
Qua Qua trở về tiệm cơm liền trực tiếp đi vào phòng nhỏ, mặt đầy buồn bực.
Ngưu Ngưu thấy chị như vậy, bèn đưa cục rubik cho chị chơi: "Chị, chị rớt tiền sao?"
Lần trước chị rớt 1 phân tiền, chính là vẻ mặt như này.
Qua Qua: "Không có."
Ngưu Ngưu: "Chị, chị có đói bụng không? Chỗ này có bánh quy."
Qua Qua: "Mẹ cho phép ăn?"
Ngưu Ngưu: "Ừ, mẹ nói đã đói bụng thì có thể ăn, em ăn một miếng."
Nếu mẹ cho phép ăn, Qua Qua cầm một miếng bánh quy, ăn xong thì tiếp tục buồn bực.
Từ Hương Quyên vào phòng nhỏ: "Ngưu Ngưu, ba tìm con."
Ngưu Ngưu khó hiểu hỏi ba đang theo phía sau mẹ: "Ba muốn làm gì?"
"Ngưu Ngưu, hôm nay ba muốn dạy con nhận chữ mới." Chu Trình Ninh tới bế Ngưu đi ra ngoài, thuận tiện đóng lại cửa luôn.
Từ Hương Quyên còn có thể nghe thấy Ngưu Ngưu nói không muốn viết chữ, ngày hôm qua viết rồi.
Ngưu Ngưu đi rồi, Từ Hương Quyên tìm Qua Qua một lần nữa tìm hiểu vụ việc.
Những gì Qua Qua nói với những gì A Ninh thuật lại cho cô cũng không có gì khác biệt quá lớn: "Qua Qua, là Ngũ Trạch Hạo đẩy người trước, đám con nít tụi con chỉ là trợ giúp bạn bè bị bắt nạt, con nhất định phải nhớ rõ điểm này."
"Mẹ, thằng đó bắt nạt con nít."
Thật đúng là bé chủ động đẩy, nhưng bé cũng là đẩy có nguyên nhân.
Từ Hương Quyên: "Mẹ biết không phải lỗi của Qua Qua, Ngũ Trạch Hạo còn là con nít to đầu đó, vóc dáng đều sắp cao bằng mẹ...... Ai nói với giáo viên là con đẩy?"
Qua Qua: "Là giáo viên của Ngũ Trạch Hạo."
Qua Qua cũng là mới biết được tiểu bá vương tên Ngũ Trạch Hạo.
"Mấy đứa nhỏ chỉ có con bị giáo viên yêu cầu gặp phụ huynh hả?"
Qua Qua: "Dạ, giáo viên của Ngũ Trạch Hạo nói con là đứa đẩy người chủ yếu, thật đúng là con đẩy, chủ nhiệm lớp bọn con bảo con ngày mai gọi phụ huynh tới."
"Phụ huynh Ngũ Trạch Hạo tới chứ?"
Qua Qua: "Không biết, hẳn chính là chủ nhiệm lớp nói chuyện với mẹ."
Từ Hương Quyên: "Được rồi, mẹ đã biết, vụ này để mẹ giải quyết cho con, con là trẻ con, học tập cho giỏi chơi cho vui là được, chuyện khác không cần con lo."
...
"Mẹ Dĩ Phái, tôi nghĩ chị hẳn là biết ảnh hưởng ác liệt của việc này, phụ huynh phía Ngũ Trạch Hạo muốn chị mang con theo xin lỗi."
Chủ nhiệm lớp Qua Qua là người phụ nữ trông đã thấy trẻ tuổi, Từ Hương Quyên vừa thấy liền cảm thấy cô này là giáo viên rất ít gặp trường hợp lớn.
Biểu cảm của Từ Hương Quyên quá mức bình tĩnh: "Cô giáo, tôi không biết bên cha mẹ Ngũ Trạch Hạo là xuất phát là cái tâm thái gì mà có mặt mũi bắt bọn tôi dẫn con theo xin lỗi, Dĩ Phái nhà tôi là người đánh thằng đó gãy xương hay thế nào hả?
Nếu thật sự có bệnh, nhà bọn tôi có thể gánh vác toàn bộ phí dụng, nhưng nếu dựa theo cách nói nhà bọn họ, trường học phải có bao nhiêu cha mẹ của biết bao đứa bé yêu cầu cha mẹ nó dẫn nó tới cửa xin lỗi, Ngũ Trạch Hạo việc xấu loang lổ, đại khái là không lấy cái chết tạ tội cũng không thể bình ổn lửa giận trong lòng cha mẹ người ta đâu.
Hôm nay tôi tới trường học là muốn xin lỗi, nhưng không phải con nhà tôi muốn xin lỗi Ngũ Trạch Hạo, mà là muốn Ngũ Trạch Hạo xin lỗi con gái của tôi."
Chủ nhiệm lớp của Qua Qua vẫn là lần đầu tiên gặp được chuyện thế này, nhất thời không biết giải quyết thế nào.
Chu Dĩ Phái là lớp trưởng, ngày thường biểu hiện rất tốt, người ta không thuận theo không buông tha, cô ta chỉ nghĩ rằng phụ huynh nhà Chu Dĩ Phái nói xin lỗi, chuyện cứ vậy mà qua thôi.
Bọn họ tuy không quá tin tưởng Chu Dĩ Phái đẩy người, nhưng Chu Dĩ Phái đích xác đẩy người, chuyện này xin lỗi là qua thôi, Chu Dĩ Phái vẫn là đệ tử tốt, sẽ không có gì thay đổi.
Rốt cuộc Ngũ Trạch Hạo ở cái trường này đích thật là đứa làm giáo viên đau đầu.
Lúc này một giáo viên khác trong văn phòng mở miệng: "Mẹ Dĩ Phái, tôi là chủ nhiệm khối lớp 1 và lớp 2, việc này tôi cũng có tìm hiểu, chỉ là bên Ngũ Trạch Hạo cắn chết là Dĩ Phái đẩy người, Dĩ Phái cũng thừa nhận......"
Lúc này Từ Hương Quyên đang ở trong văn phòng giáo viên khối lớp 1 và lớp 2, nghĩ đến địa vị của người phụ nữ trông tương đối lớn tuổi này là cao nhất trong văn phòng này.
Từ Hương Quyên: "Chủ nhiệm, là Dĩ Phái nhà bọn tôi đẩy không sai, nhưng con bé vì sao phải đẩy?
Hơn nữa cũng không phải một mình con bé đẩy, một đứa như Ngũ Trạch Hạo đẩy ba đứa như Dĩ Phái nhà tôi đều dư dả, con nhà bọn tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm, kết quả là phải xin lỗi ngược lại, nói ra là muốn lạnh lòng ai đó?
Liệu có phải tôi nên dạy con mình đừng có xen vào việc của người khác hay không? Dù cho nhìn thấy Ngũ Trạch Hạo muốn bóp chết một đứa bé khác cũng đừng có xen vào việc của người khác, cứ chạy ngay đi?"