*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Viết thư xong cất kỹ, Từ Hương Quyên chuẩn bị đi làm cơm chiều.
Qua Qua ăn táo xong liền đi ngủ, lúc này còn chưa có tỉnh.
Đi ra ngoài một chuyến cũng rất mệt, Từ Hương quyên đồ cái bớt việc, trực tiếp nhúng mì sợi ăn, về phần cơm trưa của chồng, ngày mai dậy sớm chút, làm cơm chiên với rau là xong, lại cho vào 2 quả trứng mặt trời*.
*: Đây là cách gọi của trứng ốp la, vì ở góc độ nào đó nó đúng là giống mặt trời =]]
Thật vất vả mới không có Qua Qua ở đây, Chu Trình Ninh ma xui quỷ khiến mà cản trước mặt Từ Hương Quyên đang muốn đi phòng nhỏ lấy mì sợi.
Từ Hương Quyên: "Cứ ngơ ngác ở đây chắn đường em làm gì? Né cái nào."
Trên mặt Chu Trình Ninh phiếm hồng, ngượng ngùng, nhưng vẫn là lấy hết can đảm, cúi người ôm Từ Hương Quyên vào lòng, "Quyên, cảm ơn em, cảm ơn em cho anh đi thăm ông nội, em thật tốt."
Người đàn ông này thật là một chút việc nhỏ đã có thể cảm động, Từ Hương Quyên vừa định nói giữa vợ chồng không cần phải nói cảm ơn thì đã bị hôn một cái, lời đến miệng biến thành, "Người đã mấy tuổi rồi, bị Qua Qua thấy thì sao đây?"
"Qua Qua ngủ say lắm, không nhìn thấy." Bà xã không có dữ với anh, lá gan Chu Trình Ninh càng thêm lớn, lại hôn mấy cái trên mặt Từ Hương Quyên.
Khuôn mặt Từ Hương Quyên ửng đỏ, xấu hổ buồn bực mà duỗi tay khẽ nhéo một phen trên eo Chu Trình Ninh, "Càng sống càng thụt lùi, đều là ba của 2 đứa nhỏ rồi, còn không ổn trọng như vậy... Anh né cái coi!"
Nhéo xong lại đau lòng trên eo ông chồng mình không có chút thịt nào, Từ Hương Quyên nghĩ về sau phải cho anh ăn ngon lại không đói bụng.
Chu Trình Ninh còn đỏ mặt hơn cả Từ Hương Quyên bị hôn đâu, có điều lúc này rốt cuộc là tránh ra, sau khi tránh ra liền đi theo đằng sau Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên đuổi người, anh vẫn cứ đi theo phía sau, không có cách nào với anh hết.
...
Buổi tối ăn mì sợi, gần nhất Qua Qua cứ nhắc mãi trứng ó o, nhắc đến tương đối dày đặc, cô biết là nó muốn ăn bánh trứng, nhưng hôm nay cô lười không muốn làm, nên dứt khoát chiên trứng mặt trời, lớn 2 quả, nhỏ 1 quả.
Có trứng mặt trời ăn, Qua Qua tự nhiên liền không tụng nữa.
Buổi tối suy xét đến khẩu vị mỗi người, Từ Hương Quyên lại nấu mì nước lèo, xào một đĩa rau xanh, cắt một đĩa củ cải khô với dưa chuột muối, chồng trên một đĩa, Chu Trình Ninh có tương ớt, ăn được 2 chén mì to, Qua Qua thì có dưa chuột muối chua không quá chua, thêm một quả trứng mặt trời nữa, cũng là cho xuống một chén mì nhỏ.
Buổi tối ngủ, Chu Trình Ninh liền có ý tưởng, muốn về lại ổ chăn của người một nhà, cứ cảm thấy chính mình một mình một ổ chăn là bị cả nhà vứt bỏ.
Chỉ là Qua Qua ấy, buổi chiều ngủ một giấc rồi, người thanh tỉnh, ngủ không được, cứ làm ầm ĩ cha mẹ hoài, con gái tỉnh, anh không có mặt mũi nhắc chuyện ngủ một cái ổ chăn.
"Sáng sớm ngày kia em muốn đi huyện thành, ngày mai chưng chút màn thầu, ngày kia anh mang theo làm cơm trưa." Từ Hương Quyên nhớ tới chuyện này, nói với Chu Trình Ninh còn ngồi trên giường chưa nằm xuống.
Chu Trình Ninh vừa nghe, "Đi huyện thành làm gì? Anh xin nghỉ đi cùng em đi."
"Gửi thư với gói đồ, thuận tiện đi tòa lầu bách hóa mua chút đồ, hỏi giá cả xe đạp một chút, anh không cần xin nghỉ đi cùng em, Qua Qua với Ngưu Ngưu thì thả mấy đứa nó ở nhà bà ngoại, không cần em nhọc lòng."
Chu Trình Ninh vội la lên: "Anh xin nghỉ đi cùng em, xách đồ giúp em."
Từ Hương Quyên không biết Chu Trình Ninh cố chấp muốn đi cùng cô để chịu liên lụy để làm chi, nhưng ngẫm lại vẫn là đáp ứng.
Nói xong Từ Hương Quyên liền tắt đi đèn dầu hỏa, căn nhà rơi vào hắc ám, Chu Trình Ninh muốn nói mấy lời trong ổ chăn, nhưng đã bị Qua Qua làm ầm ĩ với vợ nói hôm kia đi huyện thành làm cho không còn.
Nằm vào ổ chăn nghĩ đi huyện thành.
...
Từ Hương Quyên dậy sớm, một cái nồi nấu cơm, một cái nồi khác thì tráng bánh trứng làm cơm sáng.
Mỗi người một ly nước ấm, khát thì uống.
Cơm được được rồi, cũng không cần chờ nấu chín, Từ Hương Quyên múc ra, chà nồi lại chiên cơm.
Qua Qua ăn cơm sáng xong liền chạy ra cho gà ăn, người nhỏ mà dã tâm không nhỏ, muốn ăn trứng gà mỗi ngày, cho nên tích cực mười phần mà cho gà ăn, cứ việc người còn chưa cao bằng hàng rào.
Cơm chiên với rau xanh đều có cho chút ớt cay và tỏi cắt lát, lúc xào mùi hương có chút bá đạo, bay nhanh chui vào lỗ mũi, cứ việc Chu Trình Ninh đã ăn 2 cái bánh trứng không nhỏ, nhưng vẫn là muốn ăn cơm chiên.
Cho vào hộp cơm xong còn có cỡ non nửa chén, Từ Hương Quyên liền múc vào chén cho anh, "Ăn chậm chút, đừng để nghẹn."
Chu Trình Ninh ăn cơm sáng xong, trước lúc ra cửa lại nhắc nhở một lần, "Hôm nay anh xin nghỉ, ngày mai cùng đi huyện thành với em."
Từ Hương Quyên đuổi người: "Biết rồi, nhanh nhanh đi làm đi."
"Không quên là được, anh đi đây."
"Đi thôi đi thôi." Từ Hương Quyên tiễn người đến tận cửa viện, hôm nay không biết sao lại cọ xát như vậy.
Chờ ông chồng nhà mình đi rồi, Từ Hương Quyên liền đi cho gà ăn, nhặt trứng gà, về phần Qua Qua, còn chưa có bắt đầu cho gà ăn, cứ ở bên ngoài chuồng gà nói chuyện với ó o.
Cho gà ăn xong, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu, kế bên là Qua Qua đi theo, đi nhà mẹ cô nói chuyện ngày mai đi huyện thành, muốn ba mẹ trông con giúp cô.
Hiện giờ trong thôn cách một đoạn thời gian liền có người chuyên môn giúp đỡ đưa gói đồ mang thư, bưu phí lại thêm mấy mao tiền phí chạy chân là được, không có phiền toái như trước kia, Từ Hương Quyên là muốn đi tòa lầu bách hóa, thuận tiện gửi đồ của mình luôn, xe khách đi vào thành cũng mới 1 mao tiền 1 người, 2 người qua lại 4 mao tiền, không đắt.
Trong nhà ba mẹ trừ bỏ vườn rau ở sân sau ra, còn có ruộng đồng, có điều là cho người khác thuê trồng trọt, nhưng mà thu hoạch vụ thu vẫn là phải đi hỗ trợ thu lương thực.
Còn chưa tới thời gian, Từ Căn Sinh với Ngô Thải Phương thật ra là nhàn, không có chuyện gì liền đông đi một nhà, tây đi một nhà mà tán gẫu, nghe thấy con gái nói gửi gói đồ cho con trai cả, nên Ngô Thải Phượng không có cự tuyệt trông cháu, cũng không cự tuyệt thỉnh cầu xin lon đồ hộp rỗng trong nhà của Từ Hương Quyên.
Lão đại, lão nhị với lão tam sẽ gửi đồ trái cây đóng hộp về nhà, Ngô Thải Phượng không nỡ ném, mỗi lần đều là rửa sạch rồi giấu kỹ, con gái nhỏ muốn mấy lon đi gửi cho thằng cả, bà liền nghĩ không bằng gửi luôn cho lão nhị lão tam.
"Mẹ, nhiều như vậy con không cầm nổi, con cũng là đi tòa lầu bách hóa trong thành, thuận tiện gửi đồ thôi, lần sau trực tiếp để Tiểu Lý mang đi." Tiểu Lý chính là tiểu tử đưa gói đồ ở trấn trên, tuổi còn không lớn, Từ Hương Quyên nhớ rõ là còn nhỏ hơn mình 3-4 tuổi, đầu óc tiểu tử này linh hoạt, về sau chính là đầu đàn làm được có tiếng tăm ở ngành vận chuyển.
"Được rồi, tương ớt con làm ngon, anh cả con chắc chắn thích ăn, dưa chuột muối nhà ta cũng đựng một bình đưa qua đi."
"Mẹ, dưa chuột muối thì không cần, mẹ lại cho chút hạt dẻ nấm khô đi, rau ngâm thì nhà ảnh chắc chắn có, gửi chút thổ sản vùng núi là được."
Hiện tại trên núi có hạt dẻ dại, ba cô gần nhất không có việc gì đều hẹn mấy ông chú trung niên đi cùng nhau nhặt hạt dẻ, trong nhà chồng chất mấy bao, Từ Căn Sinh đang bóc vỏ hạt dẻ đã mềm gai tương đối sớm, có đeo bao tay.
Qua Qua xài cả chân lẫn tay, đi theo ông ngoại bóc hạt dẻ, trên tay con bé cũng đeo bao tay, bao tay quá lớn rất vướng bận, nhưng Qua Qua cũng học theo, cũng không có tháo bao tay xuống.
Lúc này Ngưu Ngưu tỉnh, vặn vẹo thân mình với biên độ nhỏ, muốn nhìn chị với ông ngoại bóc hạt dẻ trong sân, cảm giác được ý tưởng của con trai, Từ Hương Quyên dịch ghế dựa, đổi một phương hướng nói chuyện với mẹ cô.
Em bé chưa đầy 3 tháng, huơ cánh tay nhỏ cười rộ lên, điểm cười của em bé chính là không thể hiểu được, có điều cười đến còn rất đáng yêu.
Sau khi quyết định xong Từ Hương Quyên liền đi làm tương ớt, chứa vào 3 bình.
2 bình cho anh cả cô, một bình cho cô*, đương nhiên, trên cách nói đều là cho anh cả cô.
*: cô này là cô chú nha.
Hình hạt dẻ: tự nhiên muốn đăng hình thôi ^-^