“Bà nội…” Trình Trình đi đến cạnh cửa, lễ phép mà xa lạ
“…” Dương Dương theo đến cạnh cửa, trầm mặc.
Tình cảm của hai đứa con trai đối với Giang Tuệ Tâm cũng khác nhau như vậy.
Mặc dù nói những năm gần đây Giang Tuệ Tâm vẫn luôn rất cưng chiều Trình Trình, nhưng năm đó ở châu Úc chính tai cậu bé nghe bà nội muốn đuổi mẹ đi, một đêm đó cậu khóc rất đau lòng. Từ đó trở đi, cậu vẫn luôn như gần như xa với bà nội.
Về phần Dương Dương, cho đến bây giờ đều không dung hòa được với Giang Tuệ Tâm.
Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn nhìn hai người con trai: “Trình Trình, Dương Dương, về phòng ngủ trước đi, hả?”
“Không muốn!” Dương Dương từ chối.
Trình Trình ngửa đầu nhìn Giang Tuệ Tâm, lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, bọn con vào phòng ngủ. Mẹ ngủ ngon, bà nội tạm biệt.”
Trình Trình nói xong, cưỡng chế giữ chặt tay nhỏ của Dương Dương, kéo vào trong phòng ngủ…
“Uây , Bắc Minh Tư Trình, anh kéo em làm gì…. em nói không buồn ngủ, em phải ở đây…”
Lại không ngờ, Trình Trình gần đây ưu nhã lại phun ra một câu: “Bắc Minh Tư Dương, trở về phòng rồi đi!”
“…”
Đi? Đi cái gì đi? Đi ngoài?
Dương Dương sốc, xì, chuyện cười nhạt nhẻo gì vậy chứ…
Cạch.
Cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Căn phòng cuối cùng yên tĩnh lại.
Cố Tịch Dao thở dài một hơi, khẽ gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Nếu như phu nhân Bắc Minh không chê chỗ này của tôi đơn sơ, vậy thì mời vào.”
Giang Tuệ Tâm hơi nhíu lông mày, gật gật đầu.