CHƯƠNG 68
“Không có sao? Rõ ràng số 189 đường Queen’s East không có cửa hàng văn phòng phẩm nào, tại sao con phải nói dối chứ? Còn nữa, tại sao nửa đêm lại nhờ mẹ đi mua bút sáp màu? Quan trọng nhất là … làm sao con biết ông chủ của mẹ sẽ ở chỗ nào?”
Trong lòng Cố Tịch Dao có rất nhiều nghi vấn không giải thích được, liền hỏi một lèo.
Cô nửa ôm con trai, muốn nhìn ra một chút manh mối trong đôi mắt sáng lấp lánh của nó nhưng vẫn thất bại.
Cô thở dài thườn thượt, ôm thằng bé: “Dương Dương, nói cho mẹ biết, có phải con có chuyện gì giấu mẹ hay không?”
Trình Trình vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Mẹ nghe nhầm rồi, là cửa hàng văn phòng phẩm số 189 đường Vương Hầu Đông. Dương Dương đúng là không có bút sáp màu, nên mới nhờ mẹ đi mua. Chỉ là… Dương Dương cũng không biết, cửa hàng văn phòng phẩm vốn không mở cửa vào nửa đêm.”
Trình Trình trả lời không một kẽ hở.
Thực tế, nó đã sớm dự liệu được mẹ sẽ hỏi nó như vậy.
Thật ra nó cũng không chắc chắn, tối qua ba có ở đó hay không?
Chỉ nhớ khi còn bé có mấy lần, nó từng đòi chú Hình Uy dẫn nó đi tìm ba.
Tất nhiên kết cục cuối cùng là lần nào ba cũng chẳng thèm xuống, một cú điện thoại bảo chú Hình Uy trực tiếp dẫn nó rời khỏi.
Số 189 đường Vương Hầu Đông đúng là có một cửa hàng văn phòng phẩm như thế.
Đó là chỗ mà sau này nó vô tình phát hiện, không biết tại sao, mỗi lần khi nó muốn đi tìm ba, thì sẽ bảo lái xe chở nó đến cửa hàng văn phòng phẩm đó, sau đó trong ánh mắt tha thiết của chủ cửa hàng, mua rất nhiều hộp bút sáp màu mới vừa lòng thỏa ý rời đi.
Bây giờ, trong nhà nó đã có nguyên một ngăn tủ bút sáp màu, mỗi lần mua xong thì sẽ khóa lại, tựa như là khóa lại nỗi nhớ với ba vậy, năm tháng ấy chính là ngần ấy năm tháng từng giờ từng phút tích lũy trong lòng Trình Trình.
Không khổ, nhưng chua xót.
Lúc nói lời này, dáng vẻ Trình Trình ngoan ngoãn, không ầm ĩ không ồn ào, khiến Cố Tịch Dao chợt cảm thấy hổ thẹn.
“Ồ, thì ra là vậy” Cố Tịch Dao dùng sức ôm chặt con trai: “Xin lỗi con yêu, mẹ không nên hoài nghi con… con là con trai mẹ, làm sao có thể nói dối mẹ chứ? Thần kinh mẹ quá nhạy cảm, mẹ xin lỗi con được không nào?”
Cô vừa dịu dàng vuốt ve tóc nó, vừa xoa nắn thân thể nhỏ bé.