Chương 649
Nhân viên nghe xong, tròng mắt sắp rớt ra, vội cười: “Anh.. Cái này…”
Cố Tịch Dao giận đến thiếu chút nữa thổ huyết!
Cái người không biết xấu hổ này rõ ràng đang tranh với cô!
“Cửa hàng lớn như vậy, ghi giá công khai, ai cướp được thì thắng! Người ra giá gấp mấy lần để lấy, rõ ràng đây là giao dịch không công bằng, nếu ai cũng làm ăn như vậy, ai còn dám đến mua? Cô nhân viên, nếu cô bán cho anh ta, tôi sẽ đi tố cáo cô!” Cô cũng không phải là đèn cạn dầu, cô sẽ không tặng cho anh, thì sao?
“Cái này…” Vừa nghe tố cáo, nhân viên lại rối rắm, trái phải khó xử.
Cố Tịch Dao híp mắt lại, nắm chặt hai tay
Nhìn gương mặt của cô bé ngồi xe lăn càng lúc càng ảm đạm, cùng với khuôn mặt càng lú càng cứng ngắc của Bắc Minh Quân, đáy lòng cô kêu lên một tiếng sướng!
Bắc Minh Quân chuyển tầm mắt, nhìn thẳng vào con mắt của Cố Tịch Dao, dùng giọng điệu khách khí, lạ lẫm lạnh như băng mà cô chưa từng nghe qua nói- –
“Cô gái, nếu như cô không ngại, tôi có thể ra một số tiền nhiều hơn cho cô, chỉ cần cô chịu nhường bộ đồ này!”
Cô gái?
Cố Tịch Dao mở to hai mắt nhìn!
Anh mới là cô gái!
Cả nhà anh đều là cô gái!
ĐM cái thứ ngốc nghếch này giả vờ cũng giống thật!
Vờ không biết cô sao!
Được!
Cô khẽ cắn môi, kéo miệng cười cừo: “Vị tiên sinh này, anh chưa từng nghe qua một câu nói, ngàn vàng khó mua được lòng sao? Thật không khéo, tôi nhìn trúng bộ đồ này rồi, bao nhiêu tiền cũng không nhường!”
Ánh mắt Bắc Minh Quân chớp chớp, có lẽ là cũng không ngờ Cố Tịch Dao không hợp tác như vậy!
“Thôi, Quân, vốn cũng là cô gái này đến trước… Chúng ta cũng đừng tranh cãi được không…” Cô bé ngồi xe lăn kéo lại tay Bắc Minh Quân, dáng vẻ đau khổ sắp khóc…
Ánh mắt Cố Tịch Dao nhìn lướt qua cô gái kia, mặc dù cô muốn công kích cô bé, đã ngồi xe lăn, còn mặc lễ phục làm gì? Đây không phải là làm hỏng sao? Nhưng cuối cùng Cố Tịch Dao cũng không nói nên lời, cô biết quá đả thương người rồi, cô cũng không muốn làm tổn thương một người tàn tật.
Nhìn gương mặt sắp khóc của cô bé, Cố Tịch Dao thiếu chút nữa đã mềm lòng…
Nhưng Bắc Minh Quân lại nói: “Phỉ Nhi, em đừng sợ, hiếm khi em thích…”