Chương 642
“Cô vừa làm cái gì với tôi?” Bắc Minh Quân hơi híp híp mắt lại, cái ót đau nhức giật giật: “Tại sao tôi lại nằm ở trong này?”
Rõ ràng, cậu hai này không hề nhớ rõ đoạn ký ức mơ hồ sau khi uống rượu say tối hôm qua.
“Làm sao tôi biết được?” Cố Tịch Dao nhíu mày, nghiêm túc liếc Bắc Minh Quân.
Sau khi phát hiện thằng nhãi này không nhớ gì cả.
Cô cắn răng, được lắm Bắc Minh Quân! Say thì có thể làm loạn sao?
Sau đó, Bắc Minh Quân hít một hơi lạnh, chuyển tầm mắt sang Hình Uy nói: “Nhìn xem gáy của tôi bị làm sao vậy? Vô cùng đau đớn…”
“Vâng, chủ nhân…” Hình Uy xoay người, nhìn một lúc, lông mày nhíu càng chặt: “…chủ nhân, gáy của ngài…hình như…bị sưng như là một cái bọc vây…”
“Hít…” Bắc Minh Quân nhíu mày, lần nữa liếc Cố Tịch Dao, gần như không thèm suy nghĩ mà thốt lên: “Cô làm, có phải không!”
“Anh nói tôi làm thì là tôi làm sao?” Cô liếc mắt, năng lực trợn mắt nói bừa càng lúc càng cao rồi: “Bắc Minh Quân, xin anh làm rõ ràng, là tự anh nổi điên chạy đến nhà tôi, không hiểu sao nằm trên mặt đất như xác chết, sau gáy anh sưng một bọc lớn, không chừng là tự anh nổi điên tự đụng vào đâu đó gây nên! Không chút quan hệ với tôi OK?!”
Chịu đau, ánh mắt Bắc Minh Quân nhìn qua cả người nhếch nhác, anh nhớ rõ anh uống rượu xong, Hình Uy đưa anh đến dưới tầng, anh tự mình lên lầu, sau khi đi qua cửa phòng người phụ nữ này, anh do dự nửa ngày, không hiểu sao tay mình tiện lại đi gõ cửa phòng của cô…
Sau đó…anh đột nhiên không nghĩ ra…
Nhưng không ngờ, sau khi Hình Uy tại yên lặng nghiên cứu khối sưng của anh, nói: “Chủ nhân, khối sưng này… Có chút giống… giống…”
Hình Uy suy nghĩ mấy lần.
“Đáng chết, như cái gì? Nói mau!” Bắc Minh Quân có chút tức giận.
“Cái xỏ giầy…” Hình Uy cuối cùng kết luận cái này.
Cơ thể Cố Tịch Dao run lên.
Ánh mắt Bắc Minh Quân lập tức rét lạnh, theo bản năng liếc Cố Tịch Dao!
Sau đó, ba chân bốn cẳng, trực tiếp chạy vào trong phòng của cô…