Chương 470
Thế là hai cụ vội vàng đi tới cửa phòng của Trình Trình.
“Trình trình, con đã tỉnh chưa? Là ông nội và bà nội đây.” Giang Tuệ Tâm khẽ gõ cửa phòng Trình Trình.
Ông cụ Bắc Minh thì sốt ruột đến nơi rồi: “Trình Trình à, ông nội biết con thức rồi. Con là đứa bé ngoan từ trước tới nay chưa từng ngủ nướng. Mau ra đây đi, nói cho ông biết tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? ”
Một lát sau, “két” một tiếng cửa được mở ra.
Một cái đầu nhỏ chen ra cửa, cười híp mắt nói: “Ông bà nội, buổi sáng tốt lành.”
Ông cụ Bắc Minh nhìn nụ cười xán lạn trên mặt cậu nhóc, ánh mắt chợt lóe lên, hình như đã lâu cháu trai ông đã không cười thoải mái như vậy nữa rồi.
Giang Tuệ Tâm thì lại bị nụ cười có lực sát thương kia của cậu làm cho trái tim mềm nhũn. Đã bao lâu rồi Trình Trình chưa từng vui vẻ như vậy chứ, là vì cô bé da đen kia sao?
Lần này, Giang Tuệ Tâm càng thêm tò mò: “Cháu ngoan của nội, nghe người làm nói tối qua con dẫn một cô bé người da den về nhà phải không? Cô bé đó đâu rồi, để cho ông bà nội nhìn thử xem nào.”
“Nhưng ông bà nội phải đồng ý với con là không được bắt nạt bạn ấy. Bạn ấy là bạn thân của con, ba cũng đã đồng ý với con trước khi ra nước ngoài sẽ để bạn ấy làm bạn ở bên cạnh con. Hôm nay con sẽ dẫn bạn ấy đi chơi cho thỏa thích, các người không được ngăn cản con đấy. Có được không? Nếu được thì con mới cho ông bà gặp cậu ấy. Nếu không thì đời này con sẽ không để ý đến ông bà nữa, hừ!” Cậu nhóc núp trong khe cửa, cò kẻ mặc cả một phen trước mới bằng lòng mở cửa ra.
Nghe xong lời này, ông cụ Bắc Minh và Giang Tuệ Tâm không khỏi trợn mắt.
“Ha ha, nghe có vẻ Trình Trình nhà chúng ta rất xem trong người bạn nhỏ này nhỉ?” Giang Tuệ Tâm dở khóc dở cười nói.
Nhưng ông cụ Bắc Minh lại là người không kiên nhẫn: “Trình Trình đừng nghịch nữa, mau mở cửa ra để ông nội nhìn người bạn này của con có tư cách làm bạn với người kế thừa tương lai của nhà chúng ta không trước đã!”
Bắc Minh Chính Thiên và Bắc Minh Quân không hổ là cha con, về vấn đề kết giao bạn bè của Trình Trình, họ lại giống nhau đến không ngờ.
Giống nhau đến nỗi khiến Trình Trình và Dương Dương chán ghét.
“Con không chịu. Các người không đồng ý con sẽ không mở cửa!” Cậu nhóc nép sau khe cửa, trề miệng rống lên: “Ông bà nội đáng ghét giống hệt ba! Nhẫn tâm đến nỗi đưa Trình Trình ra nước ngoài, còn không để Trình Trình kết bạn, Trình Trình nhất định sẽ chết vì cô đơn mất!”
Nói đến “từ chết” quả nhiên đã phạm vào kiêng kỵ của ông cụ.
Sắc mặt của ông cụ Bắc Minh cứng đờ, Giang Tuệ Tâm lắc đầu với ông cụ, ra hiệu ông đừng khiến Trình Trình khó xử.
“Được được được, ông bà nội đồng ý với Trình Trình, tuyệt đối sẽ không làm khó bạn của con được không?” Giang Tuệ Tâm mỉm cười thở dài, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Trình cứng đầu như thế.
“Ừm! Ông bà nội không được nuốt lời đó!” Lúc này cậu bé mới hài lòng gật đầu.
Sau đó, rụt đầu lại: “kẹt” một tiếng cửa bị mở ra hết.