Chương 461
Anh cầm chiếc áo vest đắt tiền của mình lên vừa mặc vừa đi ra khỏi phòng làm việc…
“Ông chủ, không đến trại giam thăm cô Cố sao?” Hình Uy đi theo phía sau anh.
Bắc Minh Quân ngừng một lúc, giọng nói hùng hồn cất lên.
“Vẫn chưa phải lúc.”
Về chiều, hoàng hôn nặng nề buông xuống.
Trại giam số một thành phố A.
Cố Hạnh Ngân thu người ngồi trong góc của phòng giam, giống như một ngọn cây mềm yếu.
Bốn phía rất yên tĩnh, ngoại trừ thi thoảng lại nghe thấy vài tiếng kêu rên kì lạ từ trong những phòng giam khác phát ra, vô cùng đáng sợ.
Cô như mất hết hồn vía ngồi ở trong góc, bốn phía tường cao không nhìn thấy mặt trời, thậm chí cô còn không biết lúc này là mấy giờ mấy phút.
Dương Dương về nhà rồi chứ? Một mình có sợ hay không?
Đột nhiên, một giám thị trại giam đến, giọng nói nghiêm nghị: “Cố Hạnh Ngân, có người đến thăm cô!”
Két.
Tiếng cửa sắt phát ra âm thanh nặng nề, giám thị trại giam mở hé cửa, một người phụ nữ mặc một chiếc váy màu trắng ngà bước vào.
“Tịch Dao…”
Cơ thể Cố Hạnh Ngân run rẩy, giọng nói này dù hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.
Cô ngước đôi mắt đen nháy lên, đôi môi nhếch lên, khinh thường nói: “Đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi và bà không có bất cứ dây mơ rễ má gì với nhau cả, bà Lưu. Không, bây giờ nên gọi bà Cố mới đúng!”
Ánh mắt Vũ Xuân hiện lên vẻ chột dạ, bà ta từ từ lại gần Cố Hạnh Ngân, cũng quỳ xuống với cô: “Vậy con… có khỏe không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!