CHƯƠNG 33
Dương Dương ngẩng đầu nhìn, là một ông chú trung niên.
Ông ta nở nụ cười rất chi là giả tạo.
Chẳng thấy được chút tử tế nào trên bộ mặt của ông ta cả.
Mẹ thường dặn dò cậu là không được nói chuyện với người lạ, bởi những kẻ lạ mặt đó rất có thể là bọn buôn người.
Nhưng, bọn buôn người là gì?
Dương Dương ngước đôi mắt ngây thơ, không hiểu.
“Chú ơi, chú có phải là kẻ buôn người không?”
Trên trán của ông chú trung niên xuất hiện ba nếp nhăn, bị phát hiện nhanh như vậy sao?
“Ha ha, chú làm sao có thể là bọn buôn người được chứ? Chú là người tốt, rất yêu quý trẻ con.”
Dương Dương vừa nghe thấy vậy liền rũ hai vai.
Chẳng thú vị gì cả.
Còn tưởng có thể gặp được bọn buôn người chứ.
“Ặc, xin lỗi chú nhé, cháu không thích người tốt.”
Nói xong, Dương Dương lại cắm cúi đi tiếp.
Còn ông chú trung niên thì há hốc mồm.
Giữa lúc ông chú chuẩn bị túm lấy Dương Dương…. thì bỗng nhiên: “Xịch…”
Một chiếc xe chuyên dụng chạy tới.
Tiếng thắng xe chói tai, phá tan bầu không khí.
Chiếc xe đậu sát bên Dương Dương và ông chú trung niên.
Tiếp theo đó liền có mấy người cao lớn, khỏe mạnh bước xuống từ chiếc xe màu đen.
Ông chú trung niên buôn người vừa nhìn thấy điềm lạ liền bỏ chạy tóe khói.
Quản gia Vương hình như vừa nhảy xuống xe vừa rưng rưng nước mắt.
“Cậu chủ nhỏ… Cậu chủ nhỏ…”
Ông xông tới trước mặt Dương Dương, ôm chầm lấy cậu nhóc, nước mắt đầm đìa.
“Cảm tạ trời đất, rốt cuộc cũng tìm được cậu, cậu chủ nhỏ Trình Trình… Đi thôi, chúng ta về nhà thôi!”
Dương Dương đảo quanh đôi mắt tròn xoe hai nhìn đám người xa lạ này.
Cậu cười toe toét trông rất ngớ ngẩn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!