Chương 277
Một tiếng trôi qua.
Cố Tịch Dao ngồi trên bãi cát mịn, cô buồn chán tạo một cái dáng, hận không thể dùng ngón tay vẽ vòng tròn lung tung trên cát để giết giời gian.
Lúc nãy cô cảm thấy nắng rất lớn, rất nhanh chóng đã hong khô nước ướt nhẹp trên người cô.
Thôi được, ai bảo anh là ân nhân cứu mạng cô, cô biết ơn anh.
Hai tiếng trôi qua.
Da của cô đã bị phơi đến đỏ cả lên.
Đôi chân cô ngồi trên cát đã tê và kẹt vào đống cát rồi.
Cái tên Bắc Minh Quân đó vẫn vùi đầu vào vẽ.
Được rồi, ai bảo anh là ân nhân cứu mạng của cô, cô phải báo đáp anh.
Ba tiếng trôi qua.
Dường như cô nghe thấy tiếng làn da cô đang bị nướng cháy xèo xèo.
Cô bị phơi nắng đến mắc chứng khí hư rồi.
Cái tên Bắc Minh Quân đó vẫn kiên trì không nghỉ mà vẽ vời.
Ổn thôi, ai bảo anh là ân nhân cứu mạng của cô, cô phải biết ơn và báo đáp anh…
Bốn tiếng trôi qua…
Cuối cùng, cô nàng Cố Tịch Dao cũng không thể chịu được nữa.
“Phù…” một tiếng, đột nhiên cô ngã xuống đống cát. Hơn nữa đầu cô còn chúi xuống trước tiên.
Giống như khi có bão cát, như con đà điểu vùi đầu xuống đống cát, còn cái mông cong cong lại lộ ra bên ngoài.
Hu hu hu, bốn chữ tri ân đồ báo này phiền phức quá đi…
Cô cố gắng cựa quậy, cứ như tầng cát ở phía trong có thể mang tới cho cô một chút cảm giác mát mẻ.
Đột nhiên trên đầu cô vang lên một giọng nói đầy từ tính: “Cố Tịch Dao, cô đang đào hố sao?”
Emmmm….
Đào cái gì? Cái tên này xem cô là chó sao?
Cô phơi nắng đến mức hoa mắt, cô ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn của tên Bắc Minh Quân đó liền đứng sừng sững trước mắt, cổ họng cô khô khốc, cô nói: “Nước…”
Hình như cô nghe thấy anh khẽ thở dài.
Đột nhiên người cô bị nhấc bổng lên, anh ôm cô vào lòng, anh bước mấy bước về đến dưới lều, đặt cô lên ghế nằm rồi lấy một chai nước từ trong balo, mở nắp ra và đưa đến bên miệng cô.